Edit + Beta: Đào Mai
Chương 916:
☆, Náo loạn xong
việc đã nghĩ chạy? Không có cửa đâu!
Dần dần, các phú hộ
thành Tuyệt Bình bắt đầu “Làm phản”, người càng ngày càng nhiều tràn vào Bách
Thảo Hương đi mua nước hoa, lại lục tục có người bắt đầu thử nghiệm dược phẩm
chống nắng, sau khi mọi người ý thức được kem dưỡng da mặt Đại Thuận dùng tốt
hơn người Cổ Thục làm thì, cửa tiệm kế bên cũng không nhận được chuyện làm ăn từ
mấy nhà phú hộ. Mà bách tính bình thường lại có mấy nhà có thể mua được kem dưỡng
da mặt giá tiền không thấp chứ?
Ông chủ nhỏ sầu dù
cho không thắp lên ngọn lửa đốt Bách Thảo Hương của Phượng Vũ Hoành, lại sợ bị
bắt được đánh chết, vẫn quấn quýt, suýt nữa thở không nổi.
Dù sao đám người
không phải người ngu, đồ tốt đồ tệ vẫn có thể phân biệt ra được. Phú hộ có tiền,
chỉ muốn thứ tốt, cũng không để ý bạc, mà cái gọi là trung thành với Cổ Thục,
chẳng qua chỉ là các nam nhân huyết khí phương cương cùng người cá biệt có ý đồ
riêng. Đối với nữ tử trong khuê phòng mà nói, Cổ Thục cùng Đại Thuận là giống
nhau, người nào có thể làm cho các nàng sống tốt an ổn hơn, thì các nàng trung
thành với người ấy. Đương nhiên, còn muốn cho chuyện làm ăn nhà mình càng náo
nhiệt, càng kiếm tiền.
Phượng Vũ Hoành cực
kỳ tinh thông đạo lý này, bọn phú hộ thường tới mua đồ, quen, nàng cũng mở ra cửa
sau cho đối phương, nói thí dụ như có thể cầm “Giấy thông hành” nàng viết ra khỏi
thành, đi đến Lan Châu, đồ từ Lan Châu vào đến thành Tuyệt Bình, cũng có thể
mang hàng hóa từ thành Tuyệt Bình tới Lan Châu. Thế nhưng có giấy thông hành tự
tay nàng viết, Lan Châu đầu kia cũng sẽ cho ủng hộ và trợ giúp nhất định.
Nàng ở đây nhanh
chóng thu nạp tâm đám phú hộ, tẩy não các phú hộ nói:
-“Làm người phải thức thời, các ngươi đi theo
Cổ Thục được bao nhiêu chỗ tốt? Nhiều năm ở tại thành Tuyệt Bình như vậy, chuyện
làm ăn không ngoài cũng làm thành như bây giờ. Nhưng đánh từ ta cho các ngươi mở
ra đường lui đem chuyện làm ăn phát triển đi đến Đại Thuận, liền mấy ngày nay,
các ngươi lại kiếm bao nhiêu? Đây cũng chỉ là Đại Thuận chỉ Lan Châu địa khu một
tiểu phương thiên địa, các ngươi cũng biết Đại Thuận rốt cuộc có bao nhiêu? Đại
Thuận đất rộng của nhiều, không nói muốn cái gì có cái đó, nhưng bất luận người
nào cũng phải thừa nhận, phương diện hàng hóa tài nguyên phải phong phú hơn
thân nơi đại mạc Cổ Thục quá nhiều. Ai thả hảo tháng ngày không qua cần phải sống
khổ? Giữa các ngươi còn có làm buôn bán hàng cát, chẳng lẽ không muốn đem chuyện
làm ăn làm đi đến Đại Thuận? Đại Thuận có bao nhiêu người muốn xây nhà, là một
cái Cổ Thục có thể so được?”
-“Nói cho cùng, tràng chiến sự đây là Cổ Thục
bốc lên trước, làm như phiên bang phụ thuộc, Cổ Thục biết rõ quân lực thực lực
quốc gia mình cũng không bằng tình huống Đại Thuận còn muốn tiến hành tấn công
Đại Thuận, các ngươi có từng nghĩ tới, quốc quân Cổ Thục có để tính mạng con
dân trong lòng hay không? Đại Thuận chúng ta đại khái có thể học tác phong Cổ
Thục trước tiến hành đồ thành, nhưng vẫn lưu lại cho các ngươi một chút hi vọng
sống, các ngươi nghĩ nhiều đi, chủ nhân nào càng tốt hơn một chút, đi theo chủ
tử nào có thể có thịt ăn nhiều hơn.”
Lời của nàng đối với
bọn phú hộ thành Tuyệt Bình mà nói rất có sức hấp dẫn, những thứ này người mặc
dù có thể đi đầu giàu lên, là vì nguyên bản đầu óc của bọn hắn thì càng thêm
khai thác, cân nhắc sự việc cũng so bách tính bình thường nghĩ đến càng xa hơn,
bọn hắn đều biết Phượng Vũ Hoành nói là đúng, mấy ngày nay mậu dịch giữa Lan
Châu qua lại cũng để cho bọn hắn nếm được ngon ngọt, thậm chí có người đi ngang
qua thành Sa Bình, nhìn thấy thành Sa Bình được Đại Thuận thống trị đã không thể
cùng ngày trước đây mà nói, dân chúng Sa Bình đối Đại Thuận cũng là liên tục
tán thưởng.
Vì thế, mọi người
tâm tư linh hoạt, giữa lúc bất tri bất giác, phú hộ thành Tuyệt Bình đã thay đổi
chấp nhất lúc đầu, bắt đầu ủng hộ Đại Thuận. Mà tâm tình này lại xuyên thấu qua
thế lực của bọn hắn từ từ mở rộng, những người nguyên bản còn địch ý với Đại
Thuận cũng được các phú hộ dẫn dắt có điều chuyển biến.
Chuyện làm ăn ở
Bách Thảo Hương của Phượng Vũ Hoành tốt hơn rồi, đám người lại không kiêng kị,
trực tiếp từ cửa chính Bách Thảo Hương ra ra vào vào, mua đồ mải mê mua quên cả
trời đất.
Nhưng trong thành
Tuyệt Bình như cũ có một nhóm người Cổ Thục trung thực ủng hộ, kiên quyết không
cúi đầu với Đại Thuận. Bọn hắn mỗi ngày đều tới cửa Bách Thảo Hương tĩnh tọa
kháng nghị, thậm chí tình cờ còn có thể hô khẩu hiệu, chửi những người ủng hộ Đại
Thuận là kẻ phản bội.
Thế mà, ngày hôm đó
chuyện đã xảy ra, nhưng để cuối cùng một nhóm dân chúng này cũng đối với Cổ Thục
mất đi hết thảy niềm tin.
Nguyên nhân là một
đôi vợ chồng trung niên quỳ ở cửa Bách Thảo Hương, khóc cầu Phượng Vũ Hoành có
thể chữa bệnh cho nữ nhi bọn họ.
Hai người quỳ ở cửa
không ngừng mà nói ra với Hoàng Tuyền ra tiếp đãi bọn họ:
-“Chúng ta hỏi thăm được Tể An quận chúa Đại
Thuận là thần y, tuy nói việc này không tiện mở miệng, thế nhưng cầu quận chúa
nể tình dầu gì cũng là một cái mạng, cứu nữ nhi của chúng ta!”
Hoàng Tuyền khó giải:
-“Nữ nhi của các ngươi rốt cuộc là mắc bệnh gì?
Trong thành Tuyệt Bình chẳng phải cũng có y quán sao? Hơn nữa còn là người Cổ
Thục mở y quán, các ngươi hẳn nên đi cầu viện với bọn họ mới đúng. Cửa hàng của
các ngươi cũng không bán đồ cho chúng ta, vì sao bị bệnh lại muốn quận chúa
chúng ta đến trị? Thế nhưng có nghe nói quận chúa một quốc còn xem bệnh cho dân
chúng? Quận chúa Cổ Thục các ngươi làm như vậy sao?”
Hai vợ chồng bị chận
không lời nào để nói, Đúng vậy, người ta là quận chúa, kim chi ngọc diệp, bọn hắn
dựa vào cái gì? Đến cầu quận chúa một quốc đến xem bệnh cho nữ nhi nhà mình? Quận
chúa Cổ Thục? Hoàng thất Cổ Thục thấy dân chúng cả nhìn thẳng cũng không nhìn
thoáng cái, còn nói gì tới xem bệnh?
Lúc này, bên cạnh
có người đến đây gây chuyện nói tiếp:
-“Chẳng phải nói quận chúa các ngươi tại Đại
Thuận cũng xem bệnh cho dân chúng sao? Làm sao lại không thể nhìn cho dân chúng
chúng ta?”
Hoàng Tuyền hừ lạnh:
-“Nói lời này, có muốn một chút mặt không? Dân
chúng Đại Thuận đây là con dân Đại Thuận của chính mình, đừng nói là quận chúa,
chính là có việc cầu đến hoàng thượng, hoàng thượng cũng sẽ không không quan
tâm. Nhưng ngươi nghe rõ cho ta, đó là hướng con dân Đại Thuận của mình! Các
ngươi chẳng phải không thừa nhận là con dân Đại Thuận sao? Chẳng phải còn kêu
gào mình là người Cổ Thục sao? Chẳng phải mỗi ngày đến chỗ này ngồi gây sự,
nhao nhao muốn chúng ta cút đi sao? Dựa vào cái gì muốn quận chúa chúng ta cứu
dân chúng Cổ Thục các ngươi? Không cứu! Có thể cứu cũng không cứu!”
Hoàng Tuyền đến đây
cáu kỉnh, vung tay áo một cái đi về trong tiệm.
Vong Xuyên chính là
lưu lại, nhìn hai vợ chồng đó nói:
-“Lời tuy không êm tai, nhưng lý xác thực cái
lý này. Các ngươi bên này đánh người một cái tát, quay đầu lại lại muốn người
giúp các ngươi, trên đời này nơi nào có đứa ngốc như vậy?”
Nàng nói, lại liếc
nhìn nam tử quỳ kia nói:
-“Nếu như ta nhớ không lầm, hôm qua những người
tới gây chuyện, ngươi cũng ở trong đó chứ? Sao, hôm nay lại đổi lập trường? Trở
về đi! Tìm cái y quán Cổ Thục trị liệu cho nữ nhi của các ngươi, quận chúa nhà
chúng ta không quản được chuyện người Cổ Thục.”
Hai vợ chồng đều ngớ
ngẩn, quỳ ở đó không biết nên thế nào là tốt. Nếu như y quán Cổ Thục có thể trị,
bọn họ làm sao lại liếm mặt đến Bách Thảo Hương cầu Tế An quận chúa này!
Phụ nhân kia nổi giận,
đứng lên liền mắng to nam nhân nhà mình:
-“Theo như ngươi nói không nên đi theo bọn hắn
đến gây sự, ngươi càng muốn đến! Ngươi là người Cổ Thục thì đã có sao? Những
năm này chúng ta sống như thế nào? Cổ Thục là cho ngươi bạc hay là cho ngươi
phòng ốc? Triều đình đối dân chúng không được, thuế má nhưng nhiều năm liên tục
tặng thêm, quanh năm suốt tháng kiếm còn chưa đủ nộp thuế, ngươi nói thử ngươi
cần phải làm người Cổ Thục rốt cuộc là mưu đồ cái gì? Nữ nhi chẳng qua là đi ra
cửa mua khối vải bông, đã bị tên thủ hạ thượng tướng quân cướp đi, cô nương
đàng hoàng bị ném vào trong hồng trướng đi đảm nhiệm quân kỹ. Nếu không phải
quân Cổ Thục bị Đại Thuận đánh cho chạy, nữ nhi chúng ta thì phải chết tại
trong hồng trướng. Ngươi cũng nói thử, Cổ Thục như vậy, ngươi trung thành với
nó có tác dụng chó gì?”
Nữ nhân này quyết
tâm, thẳng thắn đối những người gây chuyện, giật tung ra những chuyện xấu xa
quân Cổ Thục làm ra.....
-“Các ngươi có biết hay không? Cô nương gia
đàng hoàng bị vồ vào hồng trướng nhưng không chỉ một mình nữ nhi nhà chúng ta,
trong thành Tuyệt Bình đếm một chút, ít nhất đến hai mươi người! Có cô nương chạy
ra, có chết ở trong hồng trướng, ngươi....”
Nàng bất chợt chỉ
vào một người ngồi trên băng ghế nhỏ trong đó nói:
-“Ngươi còn thật sự cho rằng khuê nữ nhà ngươi
được Thượng tướng quân thu làm tiểu thiếp? Căn bản không phải! Con gái của ta
nói, khuê nữ nhà ngươi cũng được đưa đến trong hồng trướng, hơn nữa còn là loại
hồng trướng chuyên môn hầu hạ tướng sĩ bình thường, cả mặt Thượng tướng quân
cũng không thấy! Trong ba ngày, vừa bị bắt vào trong ba ngày đã bị các tướng sĩ
dằn vặt đến chết, những thứ này ngươi cũng đều biết sao? Ngươi còn không biết
thẹn đi theo đám người này gây sự? Còn không biết thẹn gào thét chính mình ủng
hộ Cổ Thục?”
Nàng nói mấy câu,
nói cho những người này đều mộng, đặc biệt cái người bị chỉ vào chửi, cả người
đều ngớ ngẩn. Hắn rõ ràng nhớ rõ có tướng sĩ Cổ Thục báo lại nói nữ nhi của hắn
được Thượng tướng quân chọn trúng, cưới làm tiểu thiếp, lần này đại quân rút
đi, Thượng tướng quân là dẫn nữ nhi đến thành Nguyệt Bình nha! Thế nào.....
-“Ngươi nói đều là thật?”
Có người cảm thấy mức
độ nghiêm trọng của sự việc hỏi lên,
-“Thật có nhiều nữ hài bị bắt đi đưa vào hồng
trướng như vậy?”
Phụ nhân kia gật đầu:
-“Câu câu là thật! Thế nhưng ta nói cho các
ngươi biết, nữ hài chạy ra người người một thân bệnh, người trong nhà đều biết
là chuyện ra sao, thế nhưng loại chuyện loại bệnh này ai không biết thẹn đi khắp
nơi tuyên dương? Ai không biết thẹn đi mời thầy thuốc trị liệu? Chính ta tại
nhà cũng là do dự thật nhiều ngày, hôm nay là thực sự không nhìn nổi nữ nhi chịu
tội, mới đến cầu Tế An quận chúa. Đúng là các ngươi ồn ào như vậy, luôn mồm
luôn miệng muốn đuổi Đại Thuận đi, người ta căn bản cũng không trị cho con gái
của ta!”
Nàng vừa nói vừa ô
ô khóc lên, vừa khóc còn vừa mắng nam nhân nhà mình, thì mang theo những người
xa lánh Đại Thuận cùng đều chửi vào.
Trong đám người nghị
luận nhao nhao, có người nhớ tới chuyện này:
-“Từ khi quân Thượng tướng quân vào thành Tuyệt
Bình tới nay, là có nghe nói không ít nữ tử mất tích, cũng là nữ hài gia đình
bình thường, dáng vẻ có vài phần tư sắc.”
-“Mấy gia đình đó không đi tìm sao?”
-“Tìm lại như thế nào? Quân doanh không vào được,
bên ngoài căn bản cũng không tìm được.”
-“Đúng, ta cũng nghe người ta nói qua nữ nhi bọn
hắn bị tuyển đến dưới trướng Thượng tướng quân, làm tiểu thiếp, dường như trong
nhà còn có một khoản bạc trắng.”
-“Bạc cái rắm!”
Cái người nữ nhi
nhà mình bị bắt làm tiểu thiếp rốt cục phục hồi tinh thần lại, giậm chân một
cái,
-“Chẳng qua chỉ là năm lạng bạc, mẹ xấp nhỏ
còn vì việc này cùng ta náo loạn một hồi. Thật giống vị Đại muội tử này nói tới
như vậy, ta... Ta sao xứng đáng với nữ nhi chết đi của ta!”
Theo người nam nhân
này thất thanh khóc rống, nhóm dân chúng “Trung nghĩa” Cổ Thục cuối cùng liền
trong tiếng mắng thế này bắt đầu đổi chiều gió, có người thu xếp muốn đi xem những
cô gái kia, nếu là thật, bọn họ sẽ lại không tiếp thu mình là người Cổ Thục. Mất
không nổi cái mặt này!
Nhưng cũng có một số
người có dụng tâm khác hỗn trong đó, mục đích đúng là vì khiêu khích quần chúng
gây sự, chế tạo khó khăn cho Đại Thuận tiếp quản Cổ Thục.....
Mà trước mắt, khi
đám người có dụng tâm khác nhìn thấy dân chúng đều bị chuyện những cô nương kia
hấp dẫn đi, bọn hắn cũng không tốt lưu lại nữa, vì thế một người người nhấc
băng ghế nhỏ liền chuẩn bị rút đi.
Lúc này, chợt nghe
được trong cửa hàng Bách Thảo Hương có tiếng của một cô nương truyền đến, chỉ một
câu, khiến cho chút người chuẩn bị rút lui thẳng giật mình ——
-“Gây sự xong thì muốn đi? Ai chiều tật xấu ấy của các ngươi?” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 917:
☆, Tưởng tượng ta
thành Phượng Vũ Hoành, tướng quân thỉnh thoả thích!
Nữ tử một thân quần
trắng thanh lệ từ trong Bách Thảo Hương đi ra, đi theo phía sau là hai nha đầu
đeo trường kiếm.
Phượng Vũ Hoành xưa
nay đều khá là loại hình khó coi này, cái gọi là đầu tiên thấy mỹ nữ cùng nàng
không chút dính dáng, nhưng cũng rất được cân nhắc, thuộc về càng xem càng hợp
mắt. Chẳng qua, cái hợp mắt này cũng phải là người bình thường đến xem, nên người
tồn lấy chút ý đồ xấu đi quan sát tỉ mỉ tướng mạo nàng này, sợ là càng xem tâm
càng rét.
Liền như hiện tại,
trong lòng đám người này có quỷ nhìn thấy Phượng Vũ Hoành đi ra, phản ứng đầu
tiên chính là muốn chạy trốn. Nhưng tại dưới Phượng Vũ Hoành một thân hơi lạnh
cùng ánh mắt lạnh thấu xương này, những người này dưới chân cứ như mọc rễ, một
bước cũng bất động, chỉ đành trơ mắt mà nhìn nàng từng bước tới trước, sau đó
vô cùng chính xác tìm được mấy người bọn hắn, khóe môi nhếch lên, lại tới câu nữa:
-“Tổng cộng sáu người, đều đứng chỗ ấy cho ta,
một người đều không cho chạy!”
Các dân chúng khác
còn không biết sao lại thế này, nhưng cũng có thể nhìn ra vị Tế An quận chúa
này tức giận, phát đại hỏa, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu dáng vẻ đều muốn động
thủ giết người.
Đám người đều ngừng
lại, không hiểu nhìn cái gọi là “Sáu người” đó, có người liền buồn bực:
-“Mấy người đây là người thành Tuyệt Bình sao?
Sao trước đây chưa từng thấy?”
-“Phải a! Rất lạ mắt, chính là mấy ngày nay vẫn
cùng một chỗ với chúng ta.”
-“Chính là bọn hắn lừa gạt nói muốn đánh đuổi
Đại Thuận, chúng ta là người Cổ Thục lừa gạt có hoan a! Cảm xúc của chúng ta
cũng bị bọn hắn bắt đầu gây xích mích.”
Đám người có chút
rõ ràng, cũng không biết những người này rốt cuộc là ai, không khỏi dồn dập
nhìn về phía Phượng Vũ Hoành.
Vào lúc này Phượng
Vũ Hoành cũng đã cầm nhuyễn tiên trong tay, sáu người kia nhìn trong mắt nàng chẳng
qua là sáu tên súc sinh, nàng đã vung roi, đồng thời cũng mở miệng nói:
-“Còn không biết vì sao nữ nhi nhiều gia đình
đều mất sao? Vậy hôm nay bổn quận chúa sẽ nói cho các ngươi biết, chính là mấy
tên tướng sĩ Cổ Thục này giả trang thành bách tính bình thường, suốt ngày trà
trộn tại trong thành Tuyệt Bình, vì con chuột đất Thượng tướng quân háo sắc của
bọn hắn tìm kiếm sắc đẹp, một khi bị bọn hắn chọn trúng, còn quản phải chăng cô
gái đàng hoàng? Hết thảy mê choáng đưa vào hồng trướng!”
Phượng Vũ Hoành nói
khiến cho tất cả dân chúng thành Tuyệt Bình khiếp sợ không thôi, thế nhưng bọn
hắn lựa chọn tin tưởng, bởi vì bọn hắn là người Cổ Thục, quân Cổ Thục là cái đức
tính gì bọn hắn quá hiểu.
Nguyên bản kia viên
tâm bị cổ động trung thành với Cổ Thục, trong giây phút này đổ nát tan rã, mà
cùng lúc đó, Phượng Vũ Hoành cũng vung roi ra, rơi vào trên người sáu tên tặc
nhân, một roi một roi, từng roi thấy máu, từng roi thấy thịt.
Sáu nam nhân sao có
thể đứng như vậy cho nàng đánh, lúc ấy thì muốn chạy. Tiếc thay, roi của Phượng
Vũ Hoành y hệt mọc thêm mắt, mặc kệ bọn hắn chạy đến đâu đều sẽ bị cuốn trở về,
cho dù là chạy càng xa một chút, Hoàng Tuyền Vong Xuyên hai người cũng ngay lập
tức sẽ bắt về, sau đó một lần nữa đưa đến trước mặt Phượng Vũ Hoành tiếp tục
đánh.
Phượng Vũ Hoành
trong lòng cũng là tức giận,
-“Có những tháng ngày đàng hoàng không chịu,
cư nhiên vọng tưởng xâm chiếm quốc thổ Đại Thuận? Tốt lắm! Từ giờ trở đi, các
ngươi liền mở to mắt nhìn nhìn, nhìn Đại thuận làm sao bỏ Cổ Thục này vào trong
túi, làm sao để cho các ngươi lòng muông dạ thú hủy hoại trong một ngày!”
Sáu tên tặc nhân, bị
Phượng Vũ Hoành quất cho trầy da bong thịt, cuối cùng chịu không nổi tiên hình
như vậy, dồn dập nhận tội, nhận tất cả tội ác Phượng Vũ Hoành nói.
Dân chúng thành Tuyệt
Bình nổi giận đương trường định giết chết sáu người này, Phượng Vũ Hoành cũng
không ngăn, ác nghiệt chính mình làm thì phải chính mình đến trả, coi như là đền
mạng cho các cô nương bị vồ vào hồng trướng đi!
Sáu người đương trường
bị giết, là bị dân chúng Cổ Thục ngươi một quyền ta một cước dằn vặt đến chết,
có tướng sĩ Đại Thuận tuần tra qua xử lý tốt thi thể, sau đó thì thấy Phượng Vũ
Hoành nói với phu thê đến cầu nàng xem bệnh:
-“Đi thôi! Mang ta đến nhà các ngươi, nhìn xem
nữ nhi của các ngươi. Mặt khác, các ngươi còn biết cô nương nhà người nào bị
hãm hại trọng bệnh quấn quanh người, ta cũng xem!”
Tế An quận chúa lần
đầu tại thành Tuyệt Bình hành y, thế nhưng oanh oanh liệt liệt như vậy, hàng loạt
dân chúng đi theo phía sau, đi đến đâu đều theo tới đó, mãi cho đến ban đêm, cuối
cùng là xem qua tất cả cô nương, những người dân này mới coi như thở phào nhẹ
nhõm, cũng hoàn toàn phục y thuật của Phượng Vũ Hoành, càng là biểu thị có thể
tiếp thụ thống trị của Đại Thuận, về sau cũng không làm người Cổ Thục.
Phượng Vũ Hoành rất
hài lòng kết quả này, đương nhiên, cũng không quên cho hai vợ chồng lúc trước
chỗ tốt đã từng hứa hẹn.
Đúng vậy, không có
việc sẽ xảo như vậy, sở dĩ hai vợ chồng này xuất hiện tại cửa Bách Thảo Hương,
là nàng trước đó an bài tốt, nhưng ngoài sự việc đã gặp phải thế nhưng thật.
Người của Huyền
Thiên Minh âm thầm điều tra ra kết quả này, báo cáo với nàng, nàng cảm thấy có
thể làm mưu đồ lớn, lúc này mới mua chuộc cha mẹ tên nữ tử đó, để cho bọn hắn
phối hợp với chính mình diễn màn kịch này.
Đương nhiên, đối với
nữ nhi bọn hắn cùng với những cô nương bị hãm hại, đích xác là toàn lực cứu trị,
đồng thời cũng hứa hẹn gần đây sẽ mở ra Bách Thảo Đường ở thành Tuyệt Bình này.
Phượng Vũ Hoành lại
gửi thư về quận Tế An, kêu Vương Lâm lại điều hai tên đại phu đến nam giới, một
người đưa đến thành Sa Bình, một người thì tọa trấn thành Tuyệt Bình.
Rất sớm trước đây
nàng đã nói, tương lai muốn mở Bách Thảo Đường khắp mỗi ngõ ngách trong thiên hạ,
tuy nói khắp mỗi ngõ ngách là có chút khuếch đại, nhưng ít ra địa phương có thế
lực sở tại, là nhất định phải có Bách Thảo Đường tồn tại.
Tâm dân chúng thành
Tuyệt Bình, dùng phương thức này thuận lợi thu vào trong túi Đại Thuận, Huyền
Thiên Minh mượn cơ hội này dốc sức phổ biến chính sách mới, đem chính sách tại
Sa Bình thành cũng mở rộng tại bên này, hộ tịch quan vì dân chúng thành Sa Bình
công việc hộ tịch rất nhanh cũng sẽ đến bên này, từ đó, tất cả cư dân thành Tuyệt
Bình sát nhập vào Đại Thuận, cùng Cổ Thục trong lúc lại không bất kỳ quan hệ
gì.
Chuyện thành Tuyệt
Bình đầu này không thể giấu giếm được Thượng tướng quân Bích Tu cách xa ở thành
Nguyệt Bình, hắn tức giận đến đấy là oa oa kêu to, hơn nữa mười nước liên minh
lâm trận chạy trốn, sau khi trở về lại có năm nước trực tiếp lui binh, càng làm
cho hắn nổi trận lôi đình.
Nhưng Bích Tu cũng
không có cách nào, trận đánh thành dạng đó, mặt chính hắn cũng không ánh sáng,
cũng cảm thấy xấu hổ, cho dù quân liên minh không đi, hắn cũng không mặt mũi đối
mặt tướng lĩnh người ta.
Hiện tại Liên minh
đi, lại tại dưới tình huống không có tham dự chống lại mà chạy trốn ở thành Tuyệt
Bình, đỡ cho hắn trở lại kinh đô tại trước mặt quốc quân còn có phải nói.
Lúc này, Bích Tu
đang trong trạch viện lâm thời ở thành Nguyệt Bình, bên trong gian phòng của
mình, mà bồi ở bên người hắn, không phải ai khác, chính là Phó Nhã từ Lan Châu
trốn đến thành Tuyệt Bình, lại bị Bích Tu từ thành Tuyệt Bình mang tới thành
Nguyệt Bình.
Trừ bỏ đánh trận,
Bích Tu đơn giản yêu thích nhất hai cái, một viết rượu, hai viết nữ nhân. Cũng
không cần nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng nhất định phải đặc sắc, hoặc là rất gầy,
hoặc là rất mập, hoặc là rất cao, hoặc là rất lùn. Mà Phó Nhã, để cho Bích Tu để
ý, chính là gương mặt nàng gần giống như Phượng Vũ Hoành.
Mặc dù là hiện tại,
hai người đều trằn trọc triền miên mấy ngày mấy lần, hắn vẫn là nhịn không được
nhìn chằm chằm gương mặt đó cẩn thận căn nhắc tỉ mỉ, cũng thỉnh thoảng dùng tay
xoa xoa dọc theo gò má, nỗ lực tìm dấu vết dịch dung.
Phó Nhã rất ủy khuất
nói:
-“Gia nô theo tướng quân nhiều ngày thế này, cả
giường tướng quân cũng chưa từng xuống, sao tướng quân vẫn hoài nghi gia nô?”
Bích Tu lắc đầu
nói:
-“Chẳng phải hoài nghi, mà là cảm thấy khó mà
tin nổi. Ngươi cùng Tế An quận chúa kia cũng chẳng phải tỷ muội song sinh, thậm
chí ngay cả thân thích cũng chẳng phải, nhưng có thể có được giống nhau như vậy,
thật là thiên hạ rộng lớn không gì không có!”
-“Tướng quân nói phải đấy!”
Phó Nhã cười một tiếng,
lại nhích lại gần người Bích Tu, tận lực quên vì vừa động mà mang theo dưới
thân đau đớn, lại ngưỡng mặt mình đến một góc độ rất giống với Phượng Vũ Hoành,
-“Khuôn mặt này của gia nô, ngay cả lúc Tế An
quận chúa chính mình nhìn thấy, cũng lấy làm kinh hãi.”
Từ khi nàng bị mang
vào thành Nguyệt Bình này, vẫn tại trên giường Bích Tu, mặc dù là Bích Tu có
quân vụ xử lý, trong phòng cũng sẽ lưu hai nha đầu hầu hạ. Nói là hầu hạ, không
ngoài chính là giám thị, sợ nàng chạy.
Nha hoàn sẽ gột rửa
thân cho nàng, cũng sẽ bôi chút thuốc mỡ ở hạ thân vì hầu hạ quá mức mà bị
thương của nàng, cho dù là như thế, vẫn là hết sức đau đớn.
-“Ngươi nói ngươi còn với Bát hoàng tử Huyền
Thiên Mặc Đại Thuận hợp tác qua?”
Bích Tu lần nữa nhắc
tới Huyền Thiên Mặc, trong mắt cừu hận nhưng không thua gì nhắc tới Phượng Vũ
Hoành.
Phó Nhã đã sớm từ
lúc hắn lần lượt nói tới Bát hoàng tử cảm giác được vị Thượng tướng quân này bởi
vì chiến sự liên tục thất bại, đối Bát hoàng tử cũng là ghi hận trong lòng. Trước
mắt nàng ủy thân cho Thượng tướng quân này, vì chính là mưu lại cho mình cái lối
thoát tốt hơn, nàng biết Đại Thuận tất nhiên không tha cho nàng, mà người nàng
tại nam giới, cũng chỉ có thể dựa vào Cổ Thục để sinh tồn.
Phó Nhã tận lực lấy
lòng Bích Tu nói:
-“Tướng quân cũng đừng nhắc tới Bát hoàng tử,
mẫu phi hắn đưa gia nô từ kinh thành đến Lan Châu, sau đó lại do Bát hoàng tử
an bài ở lại tại Lan Châu. Từng bước một đều đi theo Bát hoàng tử sắp xếp,
nhưng kết quả thì sao? Thế nhưng bị Bát hoàng tử vứt bỏ!”
-“Tướng quân, ngài nói gia nô giả làm Tế An quận
chúa đó dễ dàng sao? Mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, nghĩ Bát hoàng tử hứa gia
nô một cái tương lai tốt, thế nhưng hắn đều làm những gì nhỉ? Nhìn đầu gió
không đúng, lập tức liền quăng đi người Lan Châu bên này, thời điểm gia nô đi
theo tướng quân thế nhưng thân mình vẫn là đại cô nương, vì Bát hoàng tử làm
nhiều chuyện như vậy, cũng chưa từng gặp mặt hắn, gia nô trong lòng không cam
lòng.”
Mấy câu nói, nói đến
trong lòng Bích Tu, hắn nhéo một cái trên người Phó Nhã nói:
-“Đó chính là một tiểu nhân! Nếu không phải bổn
tướng quân xem thường bị hắn đầu độc, sao có thể khuyến khích quốc quân đi tấn
công Đại Thuận!”
Vừa nhắc tới cái
này, Bích Tu hỏa khí hừng hực lủi lên trên, chết tiệt Huyền Thiên Mặc, như có một
ngày rơi vào trong tay hắn, hắn nhất định dùng hết tất cả cực hình trên cõi đời
này đi hành hạ người nọ, để giải bực tức trong lòng hắn.
Bích Tu hỏa khí đi
lên, nghiêng người lại áp Phó Nhã dưới thân thể, trên người Phó Nhã từng trận
đau đớn, nhưng lại không dám cự tuyệt, chỉ là khổ sở cầu xin nói:
-“Tướng quân cần phải thương yêu gia nô, gia
nô không nghĩ đến trong hồng trướng đi làm quân kỹ, nô gia chỉ muốn tại bên cạnh
tướng quân.”
Bích Tu rên lên một
tiếng nói:
-“Ngươi yên tâm, chỉ bằng khuôn mặt này của
ngươi, Bổn tướng quân cũng sẽ không dễ dàng để người khác động tới ngươi. Mau
mau hầu hạ Bổn tướng quân thư thái, ngày mai Bổn tướng quân sẽ chính thức thu
ngươi làm tiểu thiếp, tại trong đại doanh này, ngươi chính là một nữ nhân duy
nhất thuộc về riêng Bổn tướng quân!”
Phó Nhã ánh mắt
sáng lên, nhanh chóng liền nói:
-“Tướng quân yên tâm, gia nô nhất định sẽ hầu
hạ ngài đàng hoàng.”
Nói xong, thân mình
kề sát lên, hai người lại dính vào một chỗ, lúc này, chợt nghe Phó Nhã bám vào
bên tai Bích Tu nhỏ giọng nói:
-“Tướng quân tạm thời tưởng tượng gia nô thành Tế An quận chúa kia đi! Bây giờ là Tế An quận chúa Đại Thuận bị ngài bắt nạt ở dưới thân, ngài ôm trong ngực là nữ nhân của Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh. Tướng quân, tưởng tượng như vậy, phải chăng một cảm giác khác?” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 918:
☆, Tới tới tới,
trước tiên nói chuyện với bổn quận chúa!
Không thể không
nói, phương pháp của Phó Nhã xác thực để Bích Tu một phen đã nghiền, hơn nữa về
sau nổi phê.
Ngày kế, Bích Tu liền
chiêu cáo tam quân, hắn thu Phó Nhã làm tiểu thiếp, sau đó Phó Nhã tại trong
quân doanh này chính là phu nhân.
Tiếc thay, phu nhân
tên tuổi là lớn, nhưng không có bao nhiêu thời gian đi ra sĩ diện làm dáng, bởi
vì phần lớn thời gian nàng đều ở trên giường, đều ở dưới thân Bích Tu.
Bích Tu đem nhục
nhã lấy từ Phượng Vũ Hoành báo hết mức cho Phó Nhã, đem tất cả cảm xúc nguyên bản
muốn phát tiết trong chiến sự phát tiết đến Phó Nhã, chơi đùa Phó Nhã từ cổ đi
xuống, cơ hồ làn da đều không một chỗ hoàn hảo, chẳng phải xanh chính là tím, lại
chẳng phải vết cắn.
Vẫn cứ nàng vẫn
không thể phản kháng và oán giận, còn phải gượng cười, vì chính là ngày sau chiến
sự kết thúc, Thượng tướng quân Bích Tu có thể dẫn nàng trở về kinh đô Cổ Thục,
mang vào trạch viện nhà mình, cho dù là làm cái thiếp cũng được, sớm có một
ngày nàng sẽ bò đến trên vị trí chính thê đi.
Cách xa ở thành Tuyệt
Bình Phượng Vũ Hoành sao cũng không ngờ, ban đầu ở Thiên Chu gặp phải cô gái
này cư nhiên đi từng bước một lên một con đường như vậy. Lúc thám tử Đại Thuận
truyền tin tức lại, nàng không thể không cảm thán lòng người khó đoán, gặp gỡ
cũng là khó liệu.
Hoàng Tuyền cũng nhớ
tới một màn Phó Nhã đã từng nhớ nhung qua Ban Tẩu ấy, trong lòng căm giận, mắng
Phó Nhã một trận.
Thế mà, chuyện thu
phục thành Tuyệt Bình rất thuận lợi, nhưng đối với Huyền Thiên Minh cùng Phượng
Vũ Hoành mà nói, cũng chẳng phải hết thảy chuyện đều thuận buồm xuôi gió, liền
nói thí dụ như ngày hôm đó Tây Phóng báo lại tin tức.
-“Tướng quân, chủ tử, tại đại quân bờ Nam
lương thảo khan hiếm, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được mười ngày. Nếu
như lương thảo từ kinh đô lại không vận chuyển đến nam giới, đại quân bờ Nam sẽ
phải đoạn lương.”
Huyền Thiên Minh
nhíu chặt mày, suy nghĩ:
-“Chuyện vận chuyển lương thảo giao cho nhị
ca, nghĩ đến là lão Bát lại trong bóng tối giở trò, nhị ca đi về đoạn đường
phía nam này cũng là gian nguy nhấp nhô.”
Phượng Vũ Hoành
càng tồi tệ hơn hắn:
-“Sợ là lão Bát. Tuy nói việc nhỏ trong kinh
thành có thể kéo được hắn, nhưng kéo không được những vây cánh của hắn, mẫu tộc
của nhiều phi tần trong hậu cung liên hợp lại cũng chẳng phải một thế lực nhỏ,
từ kinh đô đến nam giới, sợ là cái Phủ Châu nào đều có người của bọn hắn, tùy
tiện ngáng chân đã đủ để Nhị điện hạ chịu khổ.”
Huyền Thiên Minh
nghiêng đầu hỏi Hà Cam cùng ở trong trướng:
-“Ở đây chúng ta còn đủ ăn không?”
Hà Cam nói:
-“Chúng ta ở đây là đủ, lúc trước mang tới vẫn
còn dư, khi chủ tử đến lại mang theo rất nhiều, đầy đủ chống đỡ một trận. Chủ yếu
nhất, chúng ta đuổi chạy quân Cổ Thục, chỉ là tiếp thu kho lúa của thành Sa
Bình cùng thành Tuyệt Bình có được số lượng lương thảo rất khả quan, hoàn toàn
có thể bảo đảm chi phí của đại quân.”
Huyền Thiên Minh gật
đầu,
-“Vậy tốt. Về phần bờ Nam đầu kia, bổn vương sẽ
chi bạc ra, trước tiên ngươi chọn mua từ Lan Châu cùng với cảnh nội La thiên phủ,
khẩn cấp đáp ứng lại nói. Nếu như trong kinh vẫn cũng không có động tĩnh, chúng
ta cũng không thể ngồi đợi, từng bước mở rộng phạm vi chọn mua lương thảo,
không thể chỉ vừa đến La thiên phủ, một cái La thiên phủ, không nuôi nổi 30 vạn
đại quân.”
Hắn suy nghĩ thêm,
lại nói:
-“Những lương thực này cũng chẳng phải cho bọn
hắn ăn không, bên trong nhất định là còn có ít người đục nước béo cò, phải mau
chóng bắt tay bắt tới.”
Con ngươi Phượng Vũ
Hoành đảo một vòng, nói:
-“Không thể dễ dàng liền cho bọn hắn lương thảo
như vậy, tuy nói 30 vạn đại quân đã quy hàng, thế nhưng điện hạ nói đúng, bên
trong vẫn còn có một ít người đục nước béo cò, không bằng chúng ta mượn cơ hội
này lại câu cá, xem có thể câu mấy con cá nhỏ ra hay không?”
Huyền Thiên Minh biểu
thị tán thành việc này.
Chẳng qua, trước
khi đi bờ Nam câu cá, Phượng Vũ Hoành vẫn là đi Lan Châu một chuyến trước, lại
đi một chuyến cảnh nội La thiên phủ.
Nàng không đụng tới
bạc của Huyền Thiên Minh, bạc dùng để mua lương thảo đều là dùng cái nàng đánh
cướp từ trong kinh thành, tốn gọi là một cái thoải mái.
Khí thế đại quân của
Huyền Thiên Minh đã sớm truyền khắp La thiên phủ, ngay cả chuyện Tế An quận
chúa đi theo Cửu hoàng tử cùng tiến lên chiến trường cùng thu thành Tuyệt Bình,
cũng đều thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng cả La thiên phủ.
Vừa nhắc tới Tế An
quận chúa, người người giơ ngón tay cái lên, không có một người nào không tán
thưởng. Càng có người nói, nữ trung hào kiệt như vậy, chính là nên phối chiến
thần như Cửu điện hạ.
Có thanh thế trước,
hành động Phượng Vũ Hoành thu mua lương thảo vô cùng thuận lợi, không tốn nhiều
tiền, liền thu vô số lương thực tồn trữ đến tay, thậm chí còn có dân chúng đưa
ra có thể đến gia đình nông dân đi đặt trước, chờ lúc thu hoạch có thể trực tiếp
thu mua.
Phượng Vũ Hoành
tính một món nợ cùng mễ thương Lan Châu bên này, chủ yếu là tính các nàng như vậy
chọn mua lương thực số lượng lớn có ảnh hưởng hay không dân chúng nam giới ăn
dùng, lấy được kết luận là: Căn bản sẽ không. Bởi vì nam giới trời nóng, lương
thực có thể mọc hai mùa, một năm xuân thu hai lần thu hoạch, hiện tại Phượng Vũ
Hoành thu mua lương thực căn bản chẳng phải lương thực tồn trữ, mà là gạo mới
mùa xuân năm nay.
Lúc này nàng mới hiểu,
vì sao nam giới thuế thóc rẻ, thế nhưng số lượng lớn, hóa ra là nguyên nhân
này. Không khỏi than thở, thật là khác nghề như cách núi, nàng đối với chuyện
chủng địa như vậy thật sự chính là một chữ cũng không biết nha!
Trừ đi dự tính
lương thảo, nàng còn thuê rất nhiều gia đình nông dân giúp đỡ nuôi gà vịt cá
heo, còn đặt trước cung cấp rau cải, tuyển một phần hộ nông dân, để cho bọn hắn
định kỳ đưa đi cho đại doanh bờ Nam, lại từ đại doanh bờ Nam đưa tới thành Sa
Bình cùng thành Tuyệt Bình.
Nàng tính toán, đầu
này nếu như có thể tự cấp tự túc, sau này thì không cần kinh đô xa xôi vạn dặm
áp giải lương thảo, trực tiếp quy ra thành ngân phiếu càng chân thật hơn.
Lăn qua lăn lại như
thế, hơn nữa Phượng Vũ Hoành cố ý dời lại thời gian đưa lương thực mấy ngày, thế
cho nên mười ngày qua đi kho lúa của đại doanh bờ Nam trống trơn, sau đó lương
thảo nhưng chậm chạp không có cung cấp tới.
Sáng sớm ngày hôm
đó, tướng lĩnh hậu cần đại quân bờ Nam phụ trách quản lý mễ lương mở ra tất cả
mấy kho lương, bên trong rỗng tuếch, hắn duỗi tay với mấy lính bếp núc đến đây
lấy gạo nấu cơm nói:
-“Không có biện pháp, tướng quân mới tới không
cho chúng ta ăn, mấy người chúng ta hoặc là ra ngoài ăn xin, hoặc là lưu lại
trong doanh chờ chết đói!”
Mấy lính bếp núc cảm
thấy lời hắn nói thật khó nghe, mấy ngày nay bọn hắn hoàn toàn nghe các loại sự
tích liên quan với Cửu hoàng tử và Tế An quận chúa, tại Tây Phóng có ý truyền
vào cùng dựng nên, hình tượng hai người Huyền Thiên Minh Phượng Vũ Hoành ở
trong lòng các tướng sĩ bờ Nam đã từ từ cao lớn lên. Lại có thêm bọn hắn lại dẫn
binh đoạt lấy thành Tuyệt Bình, lại là trong một đêm, dứt khoát lưu loát như vậy,
khiến những người đây là bội phục sát đất.
Vì thế có lính bếp
núc phản bác nói:
-“Điều này chẳng trách được tướng quân, cho dù
phải vận lương thảo, cũng là trước tiên ngang qua bờ Nam, mấy ngày nay vốn chẳng
có lương thảo vận vào. Chúng ta không lương thực, vậy đội ngũ trong đại mạc tướng
quân mang tới cũng không có lương thực mà!”
Tướng lĩnh hậu cần
nhắc nhở bọn hắn:
-“Lẽ nào các ngươi quên, lúc Tế An quận chúa đến
nam giới, thế nhưng mang 10 xe lương thực!”
Nhóm lính bếp núc
khoát tay nói:
-“10 xe, nghe tới nhiều, thoạt nhìn cũng không
ít, tuy nói bên kia không nhiều người bằng chúng ta ở đây, nhưng dù gì cũng là
hơn mười vạn người, 10 xe lương thực đủ ăn mấy bữa? Căn bản không trông cậy nổi.”
-“10 xe? Đó chỉ là Tế An quận chúa mang tới 10
xe!”
Tướng lĩnh hậu cần
lại có chuyện nói:
-“Bọn hắn chiếm thành Sa Bình, lại chiếm thành
Tuyệt Bình, cũng biết giữa hai thành có bao nhiêu lương thảo? Quân Cổ Thục tan
tác, để lại bao nhiêu lương thực? Thêm vào mười nước Cổ Thục liên minh nhưng có
năm trăm ngàn người đấy! Lương thực đầy đủ cho năm trăm ngàn người ăn rơi vào
trong tay hơn mười vạn người, không phải bọn hắn còn có ăn hơn một năm hả!”
Món nợ này nên tính
như thế, nhóm lính bếp núc cũng cảm thấy không đúng đấy! Đúng nha! Trong hai
toà thành Sa Bình Tuyệt Bình có cất trữ lương thực, đại quân thắng trận, lại
không nghe nói Cổ Thục đầu kia đốt kho lúa, vậy lương thực lưu lại chẳng phải bị
đại quân Cửu hoàng tử tiếp thu sao! Lương thực đầy đủ cho 50 vạn đại quân ăn đấy!
Có mấy đồ này, người ta đằng kia chứ đâu còn cần vận chuyển lương thực từ bên
ngoài vào!
Thấy mấy tên lính bếp
núc cũng sẽ không nói chuyện thay Cửu hoàng tử nữa, phó tướng hậu cần khóe môi
nhếch lên, lại nói:
-“Chúng ta làm binh đánh trận mưu đồ cái gì?
Không ngoài chính là kiếm chút quân lương, có thể để cho người trong nhà ăn no.
Thế nhưng hiện tại đừng nói người trong nhà, cả chính chúng ta đều không có cơm
ăn. Người người đều biết, làm lính nhìn qua uy phong, nhưng một trận chiến dịch,
không biết có bao nhiêu huynh đệ liền phải bỏ mạng ở trên chiến trường không về
được, chúng ta cạn đều có hôm nay không ngày mai, phạm nhân trên đoạn đầu đài
trước khi chết còn cho ăn bữa no cơm đây, vì sao phải nghiêm khắc chúng ta thế
này? Lời nói khó nghe, Cửu điện hạ là thần dũng, vào lúc Bát điện hạ đó, thế
nhưng trên vấn đề lương thảo chưa bao giờ thiếu qua.”
Hắn nói có căm phẫn
sục sôi, thậm chí đến cuối cùng còn mang theo vài phần sầu não, khiến người
không khỏi nhớ tới trước đây, đi theo Bát hoàng tử, không đánh trận, liền đóng
giữ biên quan, mỗi ngày ăn thơm, uống cay, cô nương trong hồng trướng thế nhưng
so hiện tại thêm ra vài lần, mỗi tháng căn bản cũng không hạn chế số lần vào hồng
trướng, đãi ngộ thế nhưng tốt hơn lúc trước nhiều.
Người này nọ chính
là vậy, một sợ so sánh, hai sợ cổ động, làm so sánh và cổ động cùng chung thì,
cũng có chút không đỡ nổi. Huống chi bọn hắn tiếp thu Huyền Thiên Minh cũng
không mấy ngày, người khác dựa vào truyền thuyết cùng chiến công, cũng không có
thực tế có tiếp xúc qua bao nhiêu. Một lần duy nhất Huyền Thiên Minh đi tới đại
doanh bờ Nam, mang cho mấy người này, vẫn là kinh sợ.
Mấy tên lính bếp
núc không nói nữa, từng người từng người cúi đầu, cảm xúc rất suy sụp về lại
trong doanh trại. Kho lúa trống không để ở nơi đâu, hôm nay không gạo không mì,
cơm thì không cần nấu, chỉ là không biết ba quân tướng sĩ không cơm ăn, lại làm
ầm ĩ như thế nào.
Làm lính không ăn,
đương nhiên gây sự, làm bọn hắn phát hiện đến giờ cơm nhưng không có cơm, lúc bọn
hắn phát hiện lính bếp núc căn bản là không có lên bếp, rốt cục có người không
nhịn được kích động chạy đến kho lúa đầu này kiểm tra. Kho lúa trống không,
nhìn các tướng sĩ từng người từng người căm giận không thôi.
Có người dẫn đầu
tìm đến Tây Phóng, chỉ vào kho lúa nghi ngờ hỏi:
-“Các ngươi rốt cuộc là ý gì? Cửu điện hạ đã
tiếp quản đại quân, thì sẽ đối xử bình đẳng! Vì sao chúng ta đầu này đồ ăn cũng
không có? Phải chăng trong tâm nghĩ cho chúng ta chết đói?”
Lúc trước Tây Phóng
đã câu thông qua với Phượng Vũ Hoành, đối với chuyện này trong lòng sớm đã có dự
liệu, đối với chất vấn của những người này, hắn chỉ giang tay nói:
-“Đội ngũ áp giải lương thảo từ trong kinh đến
nay chưa tới, ta cũng chẳng còn cách nào! Chẳng qua Cửu điện hạ đã phái người
đi điều tra, rốt cuộc vì sao lương thảo chưa tới, trong kinh cũng phải cho bên
này một câu trả lời thỏa đáng.”
-“Trả lời?”
Có người lớn tiếng
nói
-“Vì sao phải đợi trong kinh trả lời? Chúng ta
muốn nghe Cửu điện hạ trả lời! Có bản lĩnh tiếp quản đại quân, lại không bản
lĩnh cung cấp lương thảo, gặp chuyện lại đẩy vào trong kinh, này gọi là tướng
quân gì? Chúng ta không cần tướng quân như vậy!”
Người này nói mang
theo ngữ khí ra lệnh, rất có tính kích động, có rất nhiều người bị lời nói như
thế cảm hoá cũng cùng bất bình, dồn dập reo lên:
-“Để Cửu điện hạ phải cho chúng ta một câu trả
lời thỏa đáng!”
Lúc này, chợt nghe ở
cửa đại doanh, có thanh âm của một cô nương truyền đến, rất lớn, rất rõ giòn,
tiếng lớn cũng không giống là dùng nội lực truyền ra, khuyếch hướng bốn phương,
mang đến cho người một loại cảm giác áp bách.
Nàng nói:
-“Là ai muốn Cửu điện hạ phải trả lời? Tới tới tới, trước tiên nói chuyện với bổn quận chúa!”
Post on 13/05/2022
No comments:
Post a Comment