Thần Y Đích Nữ - Phần 282 (868-870)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 868:

☆, Thu hồi sơn tặc!

 

Nguyên bản Đại phu Đại Thuận không có xem bệnh thế này, càng không có những công cụ kỳ kỳ quái quái này, sau này ra một Tế An quận chúa, nghe nói trong nhiều năm trước thừa hưởng hải ngoại kỳ nhân Ba Tư truyền thụ, học được một loại y thuật rất kỳ quái, người nói Tế An quận chúa có thể dùng thoạt nhìn trông giống kim may trút một loại nước thuốc vào trong thân thể con người, người sắp chết vốn không còn hy vọng thì có thể phục sinh như kỳ tích.

 

Còn có người nói, trong tay Tế An quận chúa có một loại thuốc viên kỳ quái, màu gì cũng có, nhỏ nhỏ, hơn nửa đều còn không to bằng móng tay. Nhưng chuyển một mảnh nho nhỏ như thế, thế nhưng dược hiệu hữu hiệu hơn mấy chén canh thuốc đắng.

 

Ai nấy đều biết, Tế An quận chúa ở kinh thành mở ra Bách Thảo Đường, còn truyền y thuật thần kỳ như vậy cho đồ đệ của nàng cùng các đại phu Bách Thảo Đường. Thế nhưng hắn chưa từng vào kinh thành, bởi vì thân phận cũng không dám vào kinh thành, cho nên, liên quan với thủ pháp chữa người kỳ quái lại đặc biệt của Tế An quận chúa cũng là linh linh tán tán nghe được.

 

Thế nhưng, chuyện trước mắt này...

 

Đương gia kia liếc mắt nhìn phu nhân, từ đương gia mở miệng, run rẩy theo sát Phượng Vũ Hoành hỏi một câu:

-“Nữ đại phu thế nhưng... Thế nhưng là Tế An quận chúa?

 

Phượng Vũ Hoành đã đang thu dọn hòm thuốc, cũng không gấp đi, dù sao lại sốt ruột cũng phải đợi một bình truyền nước biển này xong.

 

Nàng xoay người lại nhìn đương gia kia, không hề trả lời, nhưng hỏi ngược lại câu:

-“Rõ ràng là tướng sĩ Đại Thuận ta, tại sao lên núi đi làm sơn tặc?

 

Nàng không hỏi đối phương là hay không là quân nhân, ngược lại là dùng giọng khẳng định.

 

Đương gia kia sửng sờ, lập tức “Rầm” một tiếng quỳ xuống, trong miệng nỉ non nói:

-“Đúng là Tế An quận chúa! Chỉ có Tế An quận chúa mới có thể liếc mắt là đã nhìn ra thân phận bọn ta!

 

Nói xong, liền hướng Phượng Vũ Hoành dập đầu:

-“Quận chúa! Huynh đệ chúng ta rốt cuộc nhìn thấy quận chúa ngài rồi!

 

Đường đường nam nhi bảy thước, ấy mà tức khắc trào ra nước mắt, suýt nữa là muốn gào khóc.

 

Phượng Vũ Hoành nhìn thấy thẳng cau mày, thật vất vả đợi đến tiếng khóc của đối phương yếu đi chút, lúc này mới lại hỏi:

-“Cái gì gọi là rốt cuộc nhìn thấy ta? Các ngươi đang chờ ta?

 

Đương gia gật đầu lia lịa:

-“Đúng vậy, là đang đợi quận chúa. Trước đây không lâu có huynh đệ hỏi dò tin tức, nói là Tế An quận chúa từ kinh đô khởi hành muốn đuổi tới hướng đất phong quận Tế An, chúng ta nhận được tin tức này, liền mỗi ngày đếm đếm đầu ngón tay ngóng trông ngài có thể đi ngang qua vùng này. Thế nhưng mắt thấy ngài ngang qua nơi này tháng ngày đã qua thật nhiều ngày, vốn tưởng rằng ngài là đi đường khác, không ngờ cho đến lúc này quận chúa cư nhiên đến! Nếu như các anh em biết, nhất định mừng như điên!

 

Hắn rất kích động, lời nói đến mức cũng không có ăn khớp gì, tốt xấu là biểu đạt bọn hắn hy vọng tha thiết Tế An quận chúa.

 

Phượng Vũ Hoành bật cười:

-“Ngóng trông ta tới như thế, chính vì chữa bệnh cho phu nhân ngươi? Ngươi vẫn không trả lời vấn đề thứ nhất của ta, vì sao tướng sĩ đàng hoàng không làm, lại lên núi làm tặc?

 

Người nọ vội vàng nói:

-“Quận chúa! Đợi ngài đến không khác là muốn chữa bệnh cho phu nhân, mà là chúng ta muốn cùng quận chúa, muốn đi theo quận chúa! Về phần vì sao lên núi làm tặc, không dối gạt quận chúa, huynh đệ trên Thanh Sơn trại chúng ta trước đây cũng là tướng sĩ chính kinh của Đại Thuận, có quân biên. Tiếc thay nhưng tại trong biên chế đại quân bờ Nam, tại dưới tay Bát hoàng tử.

 

Lời hắn nhắc tới Bát hoàng tử, trên mặt mang theo sắc mặt giận dữ, cũng mang theo nồng đậm không cam lòng, hắn nói:

-“Bát hoàng tử chính sách tàn bạo, bọn thuộc hạ đều có thể nhẫn, nhưng duy nhất không thể nhẫn chính là, hắn với Cổ Thục, quan hệ với mấy tiểu quốc Đại Mạc không ít, thậm chí liên hợp với mấy tiểu quốc nọ đi mưu hại Đại Thuận. Thuộc hạ đã từng chính tai nghe được hắn nói với quốc quân tiểu quốc Đại Mạc tới thăm, nếu như đối phương có thể liên thủ những tiểu quốc khác trợ giúp hắn có được hoàng vị Đại Thuận, hắn chắc chắn từ nam phân chia ra bớt ba Tỉnh phủ đưa cho đối phương. Huynh đệ chúng ta không chấp nhận loại hành vi bán nước này của hắn, có một lần Bát điện hạ phái chúng ta đi sứ Đại Mạc, nửa đường chúng ta đổi tuyến đường khác đào tẩu, đến cảnh nội Vân Thiên phủ này vào rừng làm cướp.

 

Hắn nói ra ngọn nguồn, nói xong, lau nước mắt, lại nói:

-“Chẳng phải chúng ta không muốn tòng quân, mà không muốn nhập ngũ dưới tay Bát hoàng tử. Dù cho hắn ngày sau làm hoàng đế, chúng ta cũng không nghĩ nguyện trung thành hoàng đế như vậy. Vì mình có thể leo lên hoàng vị, cư nhiên bán đi quốc thổ! Ta phi! Cái này gọi là trò chơi gì!

 

Hắn càng nói càng kích động, thậm chí giơ tay bảo đảm với Phượng Vũ Hoành:

-“Thuộc hạ nói ra mỗi câu đều là lời nói thật, quận chúa không tin có thể kêu người hỏi thăm một chút, thuộc hạ tin tưởng chỉ cần quận chúa muốn điều tra rõ, chính là hai năm trước, chúng ta nhiều người như vậy bất chợt mất tích, tại đại quân bờ Nam bên kia cũng là có thể tra ra được tin tức.

 

Phụ nhân trên giường bệnh cũng gật đầu liên tục, bảo đảm với Phượng Vũ Hoành, nói:

-“Quận chúa, Lý Trụ nói ra mỗi câu là thật.

 

Phượng Vũ Hoành đương nhiên biết hắn nói là thật, bởi vì Bát hoàng tử ý đồ bán nước, việc bí ẩn như thế, nếu chẳng phải tự mình trải qua, một số sơn tặc thì làm sao có thể biết? Chỉ là nàng cũng có chút kỳ quái:

-“Các ngươi làm sao khẳng định ngay ta là Tế An quận chúa? Không sợ ta là giả mạo?

 

Lý Trụ lắc đầu, kiên định nói:

-“Chẳng phải giả mạo, trong thiên hạ này có y thuật tài giỏi, trừ bỏ Tế An quận chúa, lại không người khác.

 

-“Nữ y Bách Thảo Đường cũng sẽ.

Nàng ăn ngay nói thật,

-“Đều là ta dạy.

 

-“Kẻ học sau với nguyên bản là sẽ, chẳng phải một chuyện.

Lý Trụ vô cùng tin tưởng ánh mắt của mình, hắn hỏi Phượng Vũ Hoành:

-“Quận chúa là muốn đi tới đất phong sao? Có thể mang theo huynh đệ chúng ta hay không? Chính chúng ta có ngựa, có lương thảo, cũng có ngân lượng tồn dư, sẽ không liên lụy quận chúa. Đến đất phong, chúng ta chỉ vì một mình quận chúa ra lực, chỉ cầu quận chúa mang theo huynh đệ chúng ta đi đường chính đạo, chúng ta đều là nam tử gia đình đàng hoàng, không muốn làm sơn phỉ, càng không nghĩ cả đời cứ như vậy không có tư cách sống tiếp. Thỉnh quận chúa chỉ cho chúng ta con đường sáng!

 

Lý Trụ nói xong, lại bắt đầu dập đầu, ngoài ra, thật sự không biết còn có thể có cách gì có thể đánh động quý nhân trước mặt mà chính mình đợi đã lâu.

 

Phượng Vũ Hoành không có ngăn, nhìn hắn đụng một hồi, sau đó đứng lên, đi đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra, liếc mắt đã thấy bên ngoài đứng một viện tử “Sơn tặc”.

 

Nàng biết những người này tại thời điểm nàng xem bệnh cho tiểu thê tử Lý Trụ cũng đã vây đến nơi này, cũng biết thanh âm Lý Trụ nói chuyện lớn, nhà trúc không cách âm, bên ngoài chắc chắn cũng có thể nghe rõ ràng. Hơn nữa những người này cũng đã hỏi Hoàng Tuyền và Vong Xuyên, trước mắt, thân phận của nàng tại trong Thanh Sơn trại này cũng đã không phải bí mật gì, những người này đã nguyện ý lựa chọn tin tưởng, nàng cũng không cần cố ý giấu diếm.

 

Đối với Phượng Vũ Hoành mà nói, kỳ thực sau khi nàng nghe nói nhóm người Lý Trụ đây là từ trong đại quân bờ Nam trước đây phản bội trốn ra khỏi xem như đào binh, trong lòng là có chút vui vẻ.

 

Nàng đối diện khu vực phía nam kia chưa quen thuộc, đại quân vẫn là Bát hoàng tử mang theo, Huyền Thiên Minh bất chợt tiếp nhận, chắc chắn phần lớn người là không phục, thậm chí còn có thể được Bát hoàng tử bày mưu đặt kế đối nghịch với Huyền Thiên Minh.

 

Huyền Thiên Minh từ đại doanh kinh giao mang đi binh mã tuy cũng không ít, nhưng còn hơn 30 vạn đại quân biên quân mà nói vẫn là hơi chút bạc nhược, hơn nữa phải đối kháng nghe nói là mười tiểu quốc Đại Mạc, hơn nữa cản trở từ bên trong Cổ Thục, nhiệm vụ tác chiến sắp phải đối diện tương đương gian khổ.

 

Mà nàng đầu này, trừ đi vì làm chuẩn bị lương thảo quân nhu ra, nếu như có thể có đội quân đào binh trong đại quân bờ Nam này dưới tay, ít nhất có thể đối tình huống bên kia càng hiểu rõ một chút, tay mình cũng có càng nhiều người dùng được.

 

Trong Thanh Sơn trại những người này nàng không nhìn hết, có lẽ dọc đường sơn môn đến khu nhà nhỏ này cũng thấy không ít, tuy nhiên đã không trong quân doanh, lại không có một tia thả lỏng thao luyện, cũng không có thả lỏng yêu cầu đối với bản thân. Những thứ từ trên trạng thái tinh thần và tác phong làm việc của bọn hắn có thể nhìn ra được, những tập tính tốt đẹp được noi theo chỉ thuộc về quân nhân, để nàng khá là hài lòng.

 

Trước mặt nàng nhìn những người trong sân này, nhưng đã mở miệng hỏi Lý Trụ kia:

-“Lý Trụ, từ bỏ Thanh Sơn trại, theo ta đi đến đất phong, ngươi thế nhưng làm chủ được tất cả mọi người trong sơn trại này?

 

-“Làm được!

Lý Trụ đứng lên, lớn giọng trả lời:

-“Quận chúa yên tâm, chúng ta tròn 100 huynh đệ trước khi lên núi cũng đã lập lời thề độc, lên núi cũng không có nghĩa là cả đời này liền cam tâm làm tặc, chúng ta nhất định phải tìm cơ hội tìm kiếm minh chủ, chỉ cần có minh chủ nguyện ý mang theo chúng ta, chúng ta một cái mạng này thì cũng là của chủ tử! Không dối gạt quận chúa, mới bắt đầu người chúng ta chọn chính là Cửu điện hạ, nhưng Cửu điện hạ tại kinh đô, chúng ta là thân phận đào binh, căn bản là không dám tới gần kinh đô nửa bước, sau lại nghe nói các ngươi đi Thiên Chu, còn ở bên kia thu phục mười vạn binh mã! Các anh em đều kích động! Liền ngóng trông ngày nào có thể được Cửu điện hạ thu tại dưới trướng. Bây giờ Cửu điện hạ không đến, nhưng đợi được quận chúa ngài, vậy cũng giống như nhau, chúng ta đều biết, ngài một lòng với Cửu điện hạ, chúng ta vì quận chúa hiệu lực, thì cũng như vì Cửu điện hạ hiệu lực, vì Đại Thuận hiệu lực!

 

-“Đúng! Vì quận chúa hiệu lực! Vì Cửu điện hạ hiệu lực! Vì Đại Thuận hiệu lực!

 

Từng tiếng từ trong viện truyền ra, vẫn lan tràn đến cả Thanh Sơn trại, khí thế kia cũng tính rộng lớn, liên quan vùng núi dường như cũng nghe được vang vọng.

 

Trong sân đã có người chủ động mở miệng, nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Quận chúa đừng ghét bỏ chúng ta, tuy chúng ta chiếm núi làm vua, nhưng xưa nay không đoạt của dân chúng, lão đại nói, chỉ cướp nghiệp quan, mà lại còn phải là tham quan và gian thương.

 

-“Đúng! Chúng ta đã từng đoạt của Lữ gia, ngay tại lúc này trong triều cái tả tướng kia, cướp của ông ta vài xe ngựa hàng hóa.

Người kia nói còn vô cùng tự hào,

-“Lão đại nói, làm tả tướng cũng không một người tốt, chúng ta rất sớm đã tính kế nhà bọn hắn có bao nhiêu buôn bán, lại có bao nhiêu là phải đi qua từ cái địa giới này, chưa từng thất thủ qua!

 

-“Phi!

Hoàng Tuyền đối với lời nói của những người này vô cùng không đáng,

-“Còn dám nói không đoạt của dân chúng? Vậy các ngươi có biết vì sao quận chúa chúng ta phải tự thân lên núi không? Còn thật sự cho rằng là xem bệnh cho áp trại phu nhân của các ngươi sao? Là vì Hồ lão tam kia mang theo năm người khác xuống núi trắng trợn cướp đoạt dân phụ, nói phải đưa đến trên núi làm tiểu thê tử cho Đại đương gia các ngươi! Không chỉ cướp dân phụ người ta, còn một cước đá lão bà tử trong nhà tuổi gần lục tuần đến hộc máu, nếu không phải quận chúa chúng ta ngăn, cả hài tử ba tuổi cũng không tha đấy! Cứ như vậy, còn nói mình là người rất tốt?

 

Vong Xuyên gật đầu, nói tiếp:

-“Đúng vậy, tuy các ngươi không công khai cướp tài sản dân chúng, nhưng bởi vì các ngươi dài hạn chiếm giữ ở trên núi, dân chúng sợ hãi sơn tặc, không dám vào trong núi. Người trong sơn thôn, đều là lên núi kiếm ăn, trước đây bọn hắn có thể lên núi đào rau dại, còn có thể nhặt củi, thế nhưng hiện tại lại chỉ có thể để cho lao lực trong nhà đi tới châu phủ thật xa làm công, một tháng mới kiếm hai trăm đồng, những ngày sau này khổ không thể tả.

 

Vong Xuyên nói tình huống dưới chân núi với những người này một lần, nói tới mọi người thất kinh, đặc biệt chuyện Hồ lão tam hạ sơn cướp dân phụ, mắc cỡ mọi người chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 869:

☆, Binh riêng của Phượng Vũ Hoành.

 

Chẳng ai nghĩ tới Hồ lão tam xuống núi lại đi làm chuyện loại kia, Lý Trụ tức giận đến lập tức liền muốn tự mình xuống núi đi bắt người, lại bị Phượng Vũ Hoành ngăn lại, cuối cùng nàng hỏi Lý Trụ một lần:

-“Thực muốn đi theo ta? Từ bỏ tất cả Thanh Sơn trại này?

 

Lý Trụ gật đầu,

-“Chưa bao giờ nghĩ tới ở lâu trên núi này, chỉ là khổ nỗi tìm không được cơ hội! Để quận chúa không chê, từ nay về sau, 100 huynh đệ chúng ta chính là binh riêng của quận chúa, chỉ cần quận chúa ra lệnh một tiếng, chính là kêu chúng ta phản Đại Thuận, chúng ta cũng làm.

 

-“Đúng!

Đám người lập tức trả lời,

-“Sau này chúng ta chỉ nghe lời của quận chúa!

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Tốt! Đã như vậy, vậy thì từ giờ phút này ta yêu cầu các ngươi lập tức thu thập quần áo bên người, hơn nữa kiểm kê ngựa trong trại, có gia quyến cũng phải dẫn đi, hôm nay chúng ta xuống núi. Tất cả tài sản trong núi thuộc về quận Tế an, do ta làm chủ điều phối, mặt khác, bồi thường mỗi hộ thôn dân dưới núi 50 ngân lượng, từ trong tồn ngân trong núi các ngươi ra, các ngươi có ý kiến gì không?

 

-“Không có.” Lý Trụ lắc đầu.

 

Tất cả mọi người đi theo lắc đầu, cùng kêu lên:

-“Không có.

 

-“Vậy cứ như thế, các ngươi hành động, đi thu thập ngay bây giờ.

Nói xong, chớp mắt nhìn về phía tiểu thê tử Lý Trụ, nhưng cười nói:

-“Phu nhân đi theo chúng ta cũng là hưởng phúc, để mỗi ngày ta có thể tự mình tiêm thuốc cho phu nhân.

 

Một phen sắp xếp như vậy, tất cả 100 tướng sĩ trong Thanh Sơn trại trong nháy mắt thuộc về Phượng Vũ Hoành, thành nhóm binh riêng đầu tiên của quận Tế An. Ngay cả Ban Tẩu đều khâm phục nàng không thôi, phải biết, có 100 người này dưới tay, sức lực bọn hắn cũng càng đủ.

 

Tuy quận Tế An là đất phong của Phượng Vũ Hoành, nhưng bản thân nàng xưa nay không nhúng tay quản qua, còn không biết đầu kia là quang cảnh như thế nào. Trong tay không có chút người đắc lực để dùng, luôn không dễ xử lí mọi chuyện.

 

Đám người dùng hai canh giờ để thu thập, gia sản tùy thân của mình cũng không có nhiều, đều thu thập cực kì mau. Có mấy người là thành thân, mang theo vợ con, những phụ nhân kia đều thực vui vẻ, nghe nói theo Tế An quận chúa, thì biết rõ rốt cuộc đợi đến chính chủ, từ nay về sau không cần tiếp tục phải trải qua ngày tháng lo lắng sợ hãi.

 

Tuy nói chiếm núi làm vua tự tại, nhưng các nàng cũng chẳng phải không có lo lắng, vừa đến sợ hãi Bát điện hạ đầu kia tìm được tăm tích nhóm người này, phái binh tới vây quét; Thứ hai cũng sợ quan phủ ngày nào bất chợt liền tâm huyết dâng trào liền tiêu diệt Thanh Sơn trại; Thứ ba làm ra này cũng là đề cái đầu buôn bán, ai biết lần nào thời điểm đánh cướp lại gặp phải cao thủ, trái lại bị người ta giết chết.

 

Các phu nhân theo hán tử nhà mình, ngược lại cũng không sợ chết, nhưng những người có hài tử suy tính thì càng nhiều, luôn hy vọng đám tiểu oa kia có thể sống qua ngày tháng tự tại. Bọn họ đợi lâu như vậy, một ngày lại một ngày, cuối cùng đợi được Phượng Vũ Hoành đến, ngày hôm đó đối với người trong Thanh Sơn trại mà nói, là ngày lễ.

 

Trong trại có 120 con ngựa, cưỡi 100 con, hai mươi con khác vừa vặn đóng xe, cho phụ nhân cùng bọn nhỏ ngồi. Lý Trụ chỉ huy các huynh đệ mang tài bảo giấu trong núi ra, tất cả chỉnh trang lên bốn chiếc xe ngựa.

 

Đám người vui tươi hớn hở báo với Phượng Vũ Hoành, những tài bảo này bọn hắn đến kiếp sau cũng không biết nên dùng như thế nào, trừ đi chi phí ăn mặc bình thường trong sơn trại ra đều tồn trử lại, nghĩ sẽ có một ngày có thể theo Cửu điện hạ, lại dâng ra mấy đồ này.

 

Lý Trụ cầm hai bao bạc đưa cho Phượng Vũ Hoành:

-“Quận chúa, những bạc này đưa ngài, trong chốc lát phân phát thôn dân phía dưới kia! Chúng ta là thật sự không biết bọn hắn không dám lên trong núi đốn củi tìm thức ăn, cũng là chúng ta sai. Mặt khác, mấy người Hồ lão tam kia làm ra chuyện như vậy, cũng không xứng lại theo trong đội ngũ, sau khi xuống núi mặc cho quận chúa xử lý.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, cường điệu dặn dò mang theo chiếc xe ngựa thê tử Lý Trụ kia, trong xe sớm ngâm nước thuốc khử độc, lại mở rèm cửa sổ ra, lúc này mới hạ lệnh mọi người có thể xuống núi.

 

Nàng ở trên núi này lăn qua lăn lại đã đến xế chiều, đám người cũng chưa ăn cơm, nhưng cũng không cảm thấy đói, trong lòng bị chứa tràn đầy kích động, chứ đâu còn nhớ được ăn!

 

Chẳng qua Phượng Vũ Hoành cũng nói, người không ăn cơm không được, dù sao phải tiếp tục chạy đi, hôm nay trì hoãn, phải đi suốt đêm, may trong núi tồn tại không ít lương thực, có một bộ số chứa trong xe ngựa mang xuống núi, còn có một hơn nửa không mang đi được, Phượng Vũ Hoành quyết định lưu lại mười người trông coi, đợi các nàng đến địa giới Hải Châu mua thêm xe ngựa trở lại mang đi.

 

Dưới núi, các thôn dân mắt thấy nhiều sơn tặc mênh mông cuồn cuộn xuống núi như vậy, từng người từng người bị doạ đều trốn vào trong nhà, chỉ lo sơn tặc sẽ thương tổn bọn họ. Nhưng không thể ngờ, người mang theo sơn tặc xuống núi ấy mà là vị tiểu thư buổi tối hôm qua tới, càng không có nghĩ tới, sau khi sơn tặc xuống núi, được vị tiểu thư kia bày mưu tính kế, bắt đầu phát bạc cho từng nhà, chịu tội, mỗi nhà đều được năm mươi lượng bạc trắng.

 

Nhiều bạc như vậy thế nhưng đủ một gia đình sống hơn mấy năm, thậm chí tiết kiệm một chút cũng đủ sống mười năm, đám người không hiểu vì sao sơn tặc bất chợt sửa đổi tính tình, đến khi Lý Trụ làm người đại biểu phát ngôn, nói cho bọn hắn biết trên phía sau núi không còn sơn tặc, bọn hắn muốn đi theo Tế An quận chúa đi đến quận Tế An, sống cuộc sống quang minh chính đại có thể thấy được ánh mặt trời, cũng lần nữa đối với trước đó mang tới không tiện cho nhóm người bách tính mà xin lỗi.

 

Đám người thế mới biết, thì ra cái tiểu thư đánh nhau rất lợi hại lại chính là Tế An quận chúa tiếng tăm lừng lẫy! Trời ạ, đây là quan lớn nhất bọn hắn từng thấy chứ?

 

Vì thế mọi người đều từ trong nhà tuôn ra, liền quỳ xuống đất dập đầu với Phượng Vũ Hoành, dáng dấp kia y hệt đang bái Bồ Tát, mặc cho Phượng Vũ Hoành làm sao cản bọn hắn cũng không đứng lên. Sau tới vẫn là Lý Trụ hắng giọng hô to vài tiếng đám người mới đứng lên, nghĩ tới còn là dư uy sơn tặc hữu hiệu.

 

Chẳng qua các thôn dân cũng đều rất hiền lành, biết những sơn tặc này đã không còn làm sơn tặc, còn theo quận chúa, lại cho bọn hắn nhiều bạc như vậy. Đám người thật vui vẻ mở rộng cửa nhà, dùng lương thực và bọng thịt trên núi mang xuống làm bữa trưa cho hơn 100 người này. Càng có phụ nhân thêm không ít bánh bột ngô, dùng bao giấy dầu gói lại cho Phượng Vũ Hoành mang theo trên đường ăn.

 

Mấy người Hồ lão tam cứ quỳ mãi như thế, cũng không nói lời nào, nhưng trong mắt hâm mộ và hướng tới không che giấu được.

 

Lý Trụ biết tâm tư của bọn hắn, cũng hiểu rõ tại sao bọn hắn sốt ruột xuống núi cướp tiểu thê tử, quả thực là vì bệnh của thê tử mình làm náo động đến cả trại đều không có bao nhiêu sinh khí. Hắn rất hiểu Hồ lão tam, rất nghĩ ấn quy củ sơn trại đánh một trận gia pháp, nhưng lưu lại tính mạng, về sau mọi người vẫn là huynh đệ. Thế nhưng hiện tại sơn trại không còn, bọn hắn đều là người của Tế an quận chúa, đối với mấy người Hồ lão, Lý Trụ hắn không có quyền phát ngôn.

 

Tưởng Dung ngồi ở bên cạnh Phượng Vũ Hoành đang uống cháo, lưu ý đến ánh mắt Lý Trụ nhìn về phía Hồ lão tam rất bất đắc dĩ.

 

Chuyện phát sinh ở trên núi nàng cũng nghe Hoàng Tuyền giống như kể chuyện xưa kể lại, nàng cảm thấy được trên bản chất những người này cũng không xấu, chỉ là làm việc thiếu cân nhắc, lúc này mới phạm vào sai, cũng chẳng phải không thể tha thứ, huống chi nhị tỷ tỷ của mình hiện tại mới vừa thu hồi những người này, nếu như mạo muội sát sinh sợ là sẽ phải lưu lại ấn tượng không tốt lắm cho người.

 

Nàng nhỏ giọng đem ý nghĩ của mình nói với Phượng Vũ Hoành, còn là cái trông vẻ rụt rè, không có tự tin, chỉ lo chính mình nói sai lời chọc Nhị tỷ tỷ cười nhạo.

 

Cũng không tưởng đến Phượng Vũ Hoành cười là cười, lại chẳng phải chuyện cười, mà là khen nàng:

-“Tưởng Dung chúng ta đúng là lớn rồi, cũng có thể nghĩ sự tình đến toàn diện, Nhị tỷ tỷ rất vui mừng.

 

-“Thật sự?

Tưởng Dung mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,

-“Nhị tỷ tỷ cũng nghĩ thế?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Muội nói không sai, ra oai phủ đầu có thể làm, lại chẳng phải cách thế này, những người này như đã thu vào dưới trướng, sau này thì coi bọn hắn là huynh đệ. Huynh đệ trong nhà phạm lỗi lầm, không thể một đòn chết chắc, mà là phải nhẹ nhàng giáo dục, chỉ có giáo dục không thông, mới có thể cân nhắc tiến tới một bước.

 

-“Vậy Nhị tỷ tỷ chuẩn bị xử trí bọn hắn như thế nào?

 

Tưởng Dung rất chờ mong, rất muốn nói một hai câu, thế nhưng lại sợ tự mình nói quá nhiều quấy nhiễu bản ý của Phượng Vũ Hoành, vì thế không hề lên tiếng, chỉ còn chờ nghe Phượng Vũ Hoành nói.

 

Thế nhưng Phượng Vũ Hoành lại hỏi ngược lại nàng:

-“Tưởng Dung cảm thấy thế nào? Không bằng muội ra chủ ý cho Nhị tỷ tỷ? Đã đi theo ra, cũng không thể đồng dạng như là ở kinh thành làm cái tiểu thư khuê phòng, muội phải biết, từ giờ khắc muội bắt đầu lên xe ngựa của tỷ kia, thì có nghĩa muội đã có độc lập, từ đó trở đi, mọi việc đều phải dựa vào chính mình, phải có chủ ý của mình, có ý nghĩ của mình, còn phải đối mặt địa phương muội sắp đi sống, cùng phải cùng người chung sống có cống hiến nhất định. Chúng ta không phải đi du ngoạn, mà là đi thi công xây dựng quê hương, Tưởng Dung, Nhị tỷ tỷ hi vọng các ngươi cái hài tử có chủ ý, cũng có năng lực chính mình thể hiện, mà không phải đi đến quận Tế An làm một nữ hài ngoan ngoãn, sẽ không có ý nghĩa.

 

Tưởng Dung nghe được trong lòng từng trận kích động, theo như lời Nhị tỷ tỷ nói chính là suy nghĩ trong lòng nàng, nàng không nghĩ lại sinh hoạt giống như trước kia, cho nên mới thuyết phục An thị để nàng rời khỏi kinh thành. Nàng muốn cùng tại bên cạnh nhị tỷ tỷ, làm một người hữu dụng, dù cho chỉ có thể giúp đỡ việc nhỏ, đó cũng là nàng thay đổi.

 

Vì thế, tiểu nha đầu ưỡn người lên, mang theo vài phần rất là tự tin nói:

-“Nhị tỷ tỷ, Tưởng Dung nghĩ qua, vừa rồi Hoàng Tuyền tỷ tỷ nói muốn lưu lại một số người trong núi bảo vệ lương thảo, vậy không bằng lưu lại sáu người này, ban đêm trở lại núi trông coi, ban ngày để cho bọn hắn ở trong núi đốn củi, cột thành bó, sau đó toàn bộ đều đưa đến nhà mấy nông hộ dưới núi, dùng sức lực của mình để tạ lỗi, đến khi nhóm người nông hộ tha thứ bọn hắn. Nhị tỷ tỷ, tỷ thấy có được không?

 

Nàng nói xong, trong mắt lộ ra nồng đậm chờ đợi.

 

Phượng Vũ Hoành không làm cho nàng thất vọng gật đầu, đối với phương án của Tưởng Dung biểu đạt đầy đủ chắc chắn, cũng gọi mấy người Hồ lão tam cùng Lý Trụ đến bên cạnh, nói ra ý nghĩ của Tưởng Dung với bọn hắn.

 

Hồ lão tam lập tức mang theo năm huynh đệ dập đầu với Phượng Vũ Hoành, vừa dập đầu vừa nói:

-“Đa tạ quận chúa ơn tha chết, sau này chúng ta cũng không dám nữa! Thỉnh quận chúa yên tâm, huynh đệ chúng ta liền an tâm ở đây giúp đỡ các thôn dân làm việc, chỉ cần thôn dân có yêu cầu, cái việc bẩn việc cực gì chúng ta bao hết. Nếu các thôn dân không cần gì cả, chúng ta liền vào trong núi đốn củi đi săn, tất cả đồ vật đều đưa đến trong sân thôn dân, ban đêm liền an tâm bảo vệ lương thực, chờ đoàn xe trở lại.

 

Lý Trụ cũng không ngờ Phượng Vũ Hoành lựa chọn biện pháp xử trí như thế, hắn kích động nói cho tất cả tướng sĩ nghe, tất cả mọi người đối với Tế An quận chúa càng thêm tín phục cùng ủng hộ.

 

Vẫn lưu lại trong thôn nhỏ này đến cuối giờ Thân, đội ngũ mới bắt đầu chuẩn bị lên đường, bởi vì phải đi đường suốt đêm, Phượng Vũ Hoành đặc biệt căn dặn trong mỗi chiếc xe ngựa đều phải chuẩn bị chăn bông ban đêm để đắp, ban đêm vẫn rất lạnh.

 

Đoàn xe vốn có chút nguy nga, tại thêm hơn một trăm người này vào càng lộ vẻ mênh mông cuồn cuộn, Phượng Vũ Hoành ngồi trong xe, ý cười không tự chủ nhếch lên khóe môi.

 

Quận Tế An, các nàng cũng sắp đến rồi!

 

Hai mươi chín tháng giêng, trong kinh nhận được tám trăm dặm gia cấp chiến báo đại quân bờ Nam cùng tri châu Lan Châu cộng đồng gửi đi, Cổ Thục liên hợp mười tiểu quốc Đại Mạc, khởi xướng tiến công nam giới Đại Thuận, đại quân bờ Nam ra sức chống cự, đã dần dần không địch lại... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 870:

☆, Huyền Thiên Minh xuất chinh!

 

Nam giới sinh loạn, tuy đúng như bên trong đám người Huyền Thiên Minh dự liệu, thậm chí Thiên Vũ Đế cũng từng có một ít chuẩn bị tâm lý, nhưng lại không nghĩ rằng đối phương khí thế hung mãnh như vậy, cho tới thời điểm cấp báo chiến sự đến kinh thành, mắt nhìn đã thấy Lan Châu đã sắp không địch nổi.

 

Ngọn lửa chiến tranh lan tràn đến Lan Châu, vậy thì có ý nghĩa là một vùng phía nam đã bị quân địch phá tan, hai năm qua khổ tâm tổ chức quân đội hủy hoại trong một ngày.

 

Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc ở trong triều đình rất là oán giận, nói:

-“Phụ hoàng, nhi thần nhiều năm đóng giữ nam giới đều chưa từng xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, bây giờ giao ra binh quyền nam giới, tự nhiên không thể trở lại nam giới, nhưng tân nhiệm thống lĩnh sao còn ở kinh thành nhàn nhã tự tại? Không phải hẳn đã lĩnh binh phù thì nên lập tức phải đi tới nơi trú quân sao?

 

Hắn nói, nhìn về phía Huyền Thiên Minh, trước bị đánh một trăm đại bản, thương thế vẫn còn, vừa đi lại, hơi động thương, tư thế thật quái dị, mọi người đều phải nhẫn nhịn không dám cười.

-“Cửu đệ, quốc gia đại sự, ngươi làm sao hồ đồ như vậy?

 

Hắn nói tới hiên ngang lẫm liệt, một mặt tỏ vẻ đau lòng.

 

Huyền Thiên Minh lại khó hiểu, nói:

-“Sự tình đã phát sinh, Bát ca không cố gắng phân tích một chút đi, Đại Thuận nên ứng đối ra sao, nhưng ngươi chỉ lo trốn tránh trách nhiệm, chỉ trích khuyết điểm. Bản vương vốn không muốn cùng ngươi ở đây gây sự, tính toán nhiều điều, nếu chiến sự đến rồi, ta nên nhận việc mang binh ứng phó kẻ địch, nhưng ngươi đã nói như vậy, vậy bản vương liền cũng cùng ngươi phân chia trách nhiệm.

 

Hắn vừa nói vừa hướng về phía Thiên Vũ Đế hành lễ một cái,

-“Phụ hoàng, hôm nay hai mươi chín tháng giêng, cũng đã thu được cấp báo chiến sự phía nam, liên quân Đại Mạc đánh phá một bên phía nam, đã tấn công Lan Châu, tình hình trận chiến như vậy, hẳn là không phải một ngày hai ngày liền đạt thành chứ? Từ nam đến bắc 800 dặm khẩn cấp, nhanh nhất thì phải mười lăm ngày, nói cách khác, mười lăm tháng giêng, khoảng một bên phía nam cũng đã mất đi. Lại cẩn thận tính toán, Cổ Thục liên hợp mười tiểu quốc Đại Mạc, điều này cũng không phải một sớm một chiều liền có thể đem liên quân hợp lại, người có đầu óc đều có thể tính rõ ràng món nợ này, mười tiểu quốc Đại Mạc, hơn nữa còn Cổ Thục, nhiều tiểu quốc độc lập như vậy ý muốn thống nhất liên hợp trong một năm, nửa năm thương lượng làm sao có khả năng liên minh thành công. Mà một nửa năm còn lại, vừa hay đại quân phía nam còn do Bát ca chỉ huy đây.

 

Huyền Thiên Mặc nghe được lông mày vươn thẳng co giật, hắn biết lão Cửu này khó đối phó, nhưng lúc trước lão Cửu khá là tùy hứng, đối với việc hắn không ưa người và sự việc biểu hiện ra cũng tương đối thẳng thắn, giơ tay liền nắm roi đánh, quất chết một cái tính một cái.

 

Hắn quanh năm không ở kinh thành, tự cho rằng lão Cửu này vẫn giống tính tình từ trước, tuy nói lúc trước cũng từng có vài lần thăm dò, nhưng đến cùng vẫn là coi thường cái đệ đệ này.

 

Bây giờ Huyền Thiên Minh đã không phải mấy năm trước, cái tiểu tử tùy hứng, hắn có tư tưởng độc lập của chính mình, có chủ ý cùng kế hoạch chính xác ổn định của chính mình, hắn thiết một kế trăm kế, không chỉ không thấy đối phương nhảy vào cạm bẫy, trái lại mỗi lần bị chuyển bại thành thắng.

 

Đúng đấy, Cổ Thục cùng mười quốc liên minh, làm sao có khả năng là trong một sớm một chiều thì có thể thúc đẩy, bọn họ kế hoạch sắp xếp đầy đủ là một năm, còn phải không ngừng cùng mười cái tiểu quốc kia phân biệt đàm phán, đồng thời tiến hành các loại đồng ý, lúc này mới định trong tháng giêng năm nay chính thức xuất ra trận chiến này.

 

Hắn muốn nhờ vào chiến dịch này đưa lão Cửu Huyền Thiên Minh lên Tây Thiên, tốt nhất là ngay cả Phượng Vũ Hoành cũng đồng thời đều đưa lên tây thiên đi, mặc dù không được, vậy cũng phải mượn chiến dịch này để liên minh đại quân đối với nam giới Đại Thuận tiến hành liên tiếp đả kích, đồng thời hướng về Thiên Vũ Đế tạo áp lực, trực tiếp đưa hắn leo lên ngôi vị hoàng đế.

 

Chỉ cần hắn ngồi lên được ngôi vị hoàng đế, cái đại quân liên minh gì, cái điều khoản bán nước gì, hắn Huyền Thiên Mặc cũng không có nhân từ như vậy, cũng không phải cái người giữ lời hứa hẹn, hắn sẽ lập tức điều binh khiển tướng, đánh đến sào huyệt từng cái từng cái tiểu quốc kia.

 

Huyền Thiên Mặc đánh chủ ý chính mình, cũng đã bị Huyền Thiên Minh nhìn rõ ràng, bây giờ vừa phân tích, trận chiến này quả là lỗi của hắn? Hắn cũng không khước từ, quỳ xuống hướng Thiên Vũ thỉnh tội, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, chính là trách nhiệm của ta thì có thể làm sao? Ngươi hiện tại là tướng thống lĩnh ba mươi vạn đại quân phía nam, tất nhiên là ngươi phải đến chiến trường này.

 

Hắn cũng không sợ Huyền Thiên Minh mang theo ba mươi vạn đại quân đánh trở về, đó là lính của hắn, không phải là một khối binh phù liền có thể làm cho những tướng sĩ kia như bé ngoan nghe lời.

 

Đối mặt hai đứa con trai tranh tài, Thiên Vũ Đế cũng không có tỏ rõ thái độ đúng đắn, đối với truy cứu trách nhiệm cũng là một câu cho qua. Nói chung, sự tình đã thành, là trách nhiệm của ai không có tác dụng, trước mắt, giống như Huyền Thiên Mặc suy nghĩ vậy, làm một chủ soái ba mươi vạn đại quân biên giới phía nam, Huyền Thiên Minh đi đối mặt trận chiến dịch này, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.

 

Huyền Thiên Minh lĩnh mệnh, ngày mai trở về kinh giao đại doanh đi điểm binh, hắn muốn dẫn lính của mình cùng nhau đi về phía nam giới, ngày xuất phát liền định vào ngày mùng 1 tháng 2.

 

Muốn nói Huyền Thiên Minh mang lính của mình đi về phía nam giới, Huyền Thiên Mặc cũng không phải là không có lo lắng, nếu như chỉ là nguyên bản chuyện điểm binh mã đến chẳng có gì lạ, chủ yếu là có thêm mười vạn người Thiên Chu kia, chuyện này liền có chút phiền phức.

 

Huống chi hắn cũng là sáng sớm hôm nay mới nghe nói, Thiên Chu đầu kia lại đưa tới kinh giao đại doanh mấy vạn chiến lang mã, hơn nữa toàn bộ phân phối cương khí, một nhánh đội ngũ như vậy, lực khiếp sợ cùng lực phá hoại vẫn là không thể khinh thường.

 

Nhưng lại lo lắng cũng vô dụng, hắn không cản được. Bất quá Huyền Thiên Mặc cũng có dự định, ra hiệu một cái các quan chức theo phe mình ôm đồm chuyện áp giải lương thảo quân nhu, chuyện này cũng là bên trong hắn tính toán.

 

Lâm triều qua đi, Huyền Thiên Minh một khắc không ngừng, đã cưỡi khoái mã trở lại trong phủ. Hắn thường đi xa nhà, trong phủ cũng không có quá nhiều sự tình cần giao cho, có Chu phu nhân ở nhà, vạn sự không lo. Hắn chỉ là đối với những ám vệ phải lưu ở lại kinh thành dặn dò một lần nữa, một số ám vệ đóng giữ Ngự vương phủ, mặt khác phân năm người đi đến Diêu phủ, lại phân năm người hướng về Tiêu Châu, trong bóng tối bảo vệ Phượng Tử Duệ.

 

Mà Diêu phủ đầu kia, ngoại trừ Huyền Thiên Minh phái người đi, còn có người Phượng Vũ Hoành lưu lại, hơn nữa những thị vệ Ngự lâm quân ở phủ quận chúa, bây giờ cũng là đồng thời bảo vệ hai toà phủ đệ.

 

Ngoài ra, Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa cũng hướng về bên này chuyển vận không ít người trong bóng tối bảo vệ, bây giờ Diêu phủ, coi như Huyền Thiên Minh rời kinh, hẳn là cũng có thể yên lòng.

 

Ngày kế, Huyền Thiên Minh trở lại đại doanh kinh giao, Diêu Hiển đầu kia đã trị tướng sĩ bị thương của Thần Cơ doanh gần như khỏi hẳn, nhưng những người kia vẫn cần phải dưỡng thương, lần này tuyệt đối không có cách nào xuất hành, thậm chí mấy thành viên trọng thương sau này cũng không thể lại ra chiến trường, đây điều là để Huyền Thiên Minh đau lòng nhất. Còn vết thương nhẹ, lại dưỡng hơn một tháng, bọn họ sẽ tự mình đi về phía nam, đuổi tới tiến độ của đại quân.

 

Thử nghiệm vũ khí mới, có thu hoạch lớn, đồng thời cũng cần có trả giá tương ứng to lớn, Huyền Thiên Minh nói cho bọn họ biết, hôm nay năm người các ngươi, đổi về chính là tương lai không ngừng ở năm ngàn, 50 ngàn tính mạng kẻ địch, Đại Thuận sẽ không quên các ngươi.

 

Ngoại trừ vì người bệnh trị thương, mấy ngày nay Diêu Hiển còn tự thân dẫn dắt tướng sĩ Thần Cơ doanh một lần lại một lần tiến hành diễn luyện quân sự, mặc kệ là Hà Cam Tây Phóng hay là rất nhiều tướng sĩ Thần Cơ doanh, đều đối với lão già này bội phục đến sát đất.

 

Bọn họ thậm chí đang nghĩ, có phải là Tế An quận chúa cùng người dính dáng tới đều lợi hại như vậy? Từ trước chỉ nghe nói qua Diêu Hiển là thần y, lại không nghĩ rằng ông ngay cả  loại vũ khí kỳ quái này đều dùng đến thuận buồm xuôi gió.

 

Có Diêu Hiển trợ giúp, các tướng sĩ luyện tập càng nhanh hơn, hiện tại tổ thần xạ đã có thể cầm khẩu súng bắn mười phát chín phát trúng, tuy rằng vẫn chưa thể so sánh với thần xạ thủ hậu thế, thế nhưng ở thời đại này, đã đủ dùng.

 

Tổ Thiên cơ cũng được sự giúp đỡ của Diêu Hiển lại nghiên cứu phát minh mấy cái trận pháp, đồng thời đem địa lôi cùng lựu đạn đều đầy đủ vận dụng đến trong trận pháp, lực sát thương vô cùng lớn.

 

Thiên Chu bên kia đối Phượng Vũ Hoành trời vừa sáng liền sắp xếp quân vận đưa tới chiến lang mã cũng đã đưa đến, hơn nữa nguyên bản cái kia mười vạn Thiên Chu đại quân liền mang tới ngựa, đều phân phối thêm đầy đủ cho mỗi tướng sĩ, thậm chí còn có thừa ra, vừa vặn dùng để thay.

 

Nói chung, hết thảy các tướng sĩ toàn bộ đại doanh kinh giao đều ở trong trạng thái cực kỳ phấn khởi, phương diện vũ trang tăng lên để bọn họ không thể chờ đợi được nữa, muốn đến trên chiến trường đi so sánh cùng kẻ địch một phen, khi nghe nói chiến sự nam giới đã bắt đầu, Cửu điện hạ lập tức liền muốn dẫn bọn họ đi nam giới ứng chiến, toàn bộ các tướng sĩ cao hứng đến vui sướng, thật giống như không phải đi đánh trận, mà là đi tham gia một hồi yến hội long trọng.

 

Không chỉ nguyên bản các tướng sĩ đại doanh kinh giao cao hứng, liền ngay cả mười vạn đại quân Thiên Chu cũng là từng người từng người làm nóng người. Bọn họ ở trong đại doanh đây đã lâu, ban đầu có chút nhớ cố hương cũng sớm đã từ từ quên đi. Đại quân của Huyền Thiên Minh phúc lợi đãi ngộ rất tốt, hơn nữa Đại Thuận quốc khố dồi dào, một năm bốn mùa khí hậu rõ ràng, lương thảo không thiếu, bây giờ điều kiện sinh hoạt là lúc trước Thiên Chu không có cách nào so với.

 

Thiên Chu bốn mùa giá lạnh, không có lương thực rau xanh, tất cả mọi thứ đều cần nhờ cùng Đại Thuận bên này giao dịch đổi lấy. Trong quân có hạn chế, ăn nhiều một bát cơm cũng không được, tuy nói Phong Chiêu Liên đối với bọn họ đã vô cùng nhân từ, nhưng dù sao tự nhiên điều kiện có hạn, cùng Đại Thuận bên này là không cách nào so sánh được.

 

Những tướng sĩ Thiên Chu này đã cùng tướng sĩ Đại Thuận hòa làm một thể, hơn nữa bọn họ nguyên bản cũng đối diện Cổ Thục thường hướng về Thiên Chu khiêu khích lòng mang căm hận, bây giờ vừa nghe nói muốn đi Cổ Thục đánh trận, từng người từng người muốn dùng sức mình, dùng sức muốn lập ra đại đại chiến công.

 

Huyền Thiên Minh đối với tâm tình này của các tướng sĩ hết sức hài lòng, tự tin là chỗ mấu chốt nhất đạt được trong trận chiến, từ xưa suy binh tất bại, chỉ cần trước tiên để cho mình có đầy đủ tự tin, mới có thể bằng trạng thái tinh thần lại đối mặt kẻ địch. Còn nữa, lần này hắn xác thực là có niềm tin tất thắng, Phượng Vũ Hoành từ trong không gian lấy ra những cái kia gọi là “Súng đạn”, để hắn nhìn thấy một loại hi vọng hầu như có thể chinh phục thiên hạ.

 

Đương nhiên, hắn cũng không có nói với các tướng sĩ lương thảo đã rơi vào trong tay Huyền Thiên Mặc, không có lương thảo quân nhu cung cấp đúng lúc, đây đối với các binh sĩ ra trận giết địch mà nói hầu như chính là trí mạng.

 

Chuyện này nếu như bị các tướng sĩ biết, không thể nghi ngờ là một đả kích lớn, bất quá cũng còn tốt, hắn còn có nương tử của mình làm hậu thuẫn, từ kinh thành xuất phát, cũng có thể chính mình trước tiên mang đi một nhóm lương thảo, đầy đủ chống đỡ ba, bốn tháng.

 

Đại doanh kinh giao chờ xuất phát, Diêu Hiển ngày kế về kinh, y quan theo quân đội do Tùng Khang mang theo, lúc gần đi Phượng Vũ Hoành đã phối đủ dược liệu cho bọn họ, có thể nói là vạn sự đã chuẩn bị.

 

Mà lúc này đây ở nam giới, kỳ thực tình huống lại không có hỏng bét giống như trên cấp báo chiến sự nói tới. Một bên nam, một vùng là khó giữ được, nhưng cũng không phải hoàn toàn bị chiếm lĩnh, cũng không biết là Cổ Thục cùng mười quốc liên quân hạ thủ lưu tình, hay là đại quân bờ nam thật sự là ra sức chống lại, vừa hay phía nam chỉ mất một nửa, còn sót lại một nửa, lấy tướng quân phủ tiểu triều đình của Huyền Thiên Mặc làm ranh giới, vẫn không có bị công phá.

 

Bất quá vậy cũng chỉ là tạm thời, liền tri châu Lan Châu Quý Lăng Thiên đều biết, người Đại Mạc đột phá phía nam đánh vào Đại Thuận, cũng bất quá chính là sự việc trong nháy mắt, hắn nên suy nghĩ thật kỹ thoáng cái, ứng đối ra sao mới đúng.

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 05/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts