Edit + Beta: Đào Mai
Chương 850:
☆, Nếu không sớm hơn một chút truyền ngôi cho lão Bát đi?
-“Không thể nói là không tha thứ, chỉ có điều xem là một tiểu hài tử hồ đồ mà thôi.”
Xác thực, Phượng Phấn Đại đối với Phượng Vũ Hoành mà nói, thực sự là quá nhỏ, năm đó mười tuổi, hiện tại mười ba tuổi, chiếu theo bên trong thế giới mà nàng quen thuộc kia, bất quá là học sinh tiểu học lớp sáu mà thôi. Kiếp trước nàng hai mươi sáu tuổi, kiếp này lại sống thêm ít năm như vậy, còn cùng cái tiểu hài tử ít tuổi hơn mình một mực tính toán, cũng là quá không có trình độ. Bất quá cũng không phải là không có lo lắng,
-“Chỉ sợ tiểu hài tử thành thục quá sớm, mang theo khuôn mặt mười tuổi nuôi thành tính tình kia, nàng qua xong một đời, cái kia không phải là ta bi ai, mà là nàng.”
Phượng Vũ Hoành nắm tay Tưởng Dung, cũng không biết cảm khái tới từ đâu, nghĩ tới thời điểm nàng mới vừa từ Tây bắc trở lại kinh thành, mới vào Phượng phủ, Tưởng Dung cùng Phấn Đại hai người đến gian tiểu viện Liễu viên nhìn mình, một người là thiện ý vấn an, một người là ác ý tìm cớ. Khi đó nàng vô cùng chán ghét hài tử Phượng Phấn Đại, cũng vô cùng chán ghét toà Phượng phủ kia, trong lòng chứa phiền chán của chính mình cùng cừu hận của nguyên chủ, người ngoài cũng là cay nghiệt. Bây giờ ngẫm lại, năm đó nàng nổi giận với cái nữ nhi vừa mới mười tuổi, nàng cũng coi như là bắt nạt đứa nhỏ.
-“Các ngươi đều trưởng thành quá sớm.”
Nàng nói với Tưởng Dung,
-“Kỳ thực dưới cái nhìn của tỷ, nữ tử mười sáu tuổi là trong quá trình khai sáng lý trí, mười tám, mười chín tuổi suy nghĩ thêm lập gia đình, hai mươi tuổi mới bắt đầu sinh con, đây mới là tốt đẹp nhất.”
Tưởng Dung không biết rõ, Nhị tỷ tỷ chính mình cũng rất sớm đã định hôn, hơn nữa cùng Cửu điện hạ không phải tình đầu ý hợp sao? Lẽ nào…..
-“Nhị tỷ tỷ, không phải tỷ muốn lại qua mấy năm mới gả cho Cửu điện hạ chứ? Nhưng trước đây không phải nói cập kê liền xuất giá sao?”
Phượng Vũ Hoành cười khổ, nói:
-“Trước nói bất quá trong lòng tỷ cho rằng lý tưởng mà thôi, trên thực tế, lại có ai làm được đây? Mặc dù là tỷ, cũng là không làm được.”
Thôi, không cùng Tưởng Dung nói những thứ này, đứa nhỏ này sẽ không hiểu. Phượng Vũ Hoành thả tay của nàng ra, tự mình tựa ở thùng xe phía sau có lót đệm mềm, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng kỳ thực có ý là không hy vọng nhìn thấy Phượng gia đi tới tình cảnh như bây giờ, cũng từng nghĩ tới đại gia đình cảnh sắc an lành, phụ là phụ, mẫu là mẫu. Ngoại trừ Thẩm thị cùng Phượng Trầm Ngư ra, nàng đối với những người khác trong Phượng gia cũng không có tâm tư đều đuổi tận giết tuyệt. Chỉ có điều sự tình từng bước từng bước xảy ra, bất tri bất giác liền đi tới ngày hôm nay.
Nàng đến nay cũng không biết lúc trước vừa xuyên không tới thì đối với nguyên chủ nói tới báo thù một chuyện, báo đến mức hiện nay, nguyên chủ là sẽ hài lòng, hay là sẽ trách nàng? Mối thù này báo đến hiện tại liền Diêu thị đều bị kéo vào, sợ là về điểm này, nguyên chủ là sẽ không hạnh phúc như ý chứ? Dù sao trong lòng nàng rõ ràng, nguyên chủ đối với người mẹ này là vô cùng kính yêu, mà Diêu thị cũng bất quá là quá yêu con gái của chính mình, cho nên mới đối với nàng gây nên mẫn cảm đến vậy, nàng đã nói với Huyền Thiên Minh sẽ có một ngày đối chọi gay gắt thì không cần lưu tình, chỉ mong nguyên chủ trên trời có linh thiêng không nên sinh lòng oán hận, nàng có thể làm, thật sự đều đã làm.
Phượng Vũ Hoành rời kinh, không chỉ bách tính trong kinh không muốn, kỳ thực Thiên Vũ Đế cũng bởi vì chuyện này ngầm thương tâm vài ngày, ngay cả Chương Viễn biến đổi biện pháp dụ dỗ ông cũng không thấy hài lòng. Cả ngày không phải ở Chiêu Hợp điện, chính là ở Càn Khôn điện, xưa nay đều không đi chỗ khác. Hôm nay cuối cùng cũng coi như là muốn ở trong cung tùy ý đi một chút, nhưng đi tới đi tới liền đi tới cửa lớn Nguyệt Hàn cung,
Chương Viễn vỗ trán, đây là đi ra giải sầu sao? Cái này không phải đi tìm ngột ngạt sao?
Bất quá Thiên Vũ lúc này không nghĩ dằn vặt gì, không gọi Vân phi đi ra gặp ông, mà là kêu Chương Viễn tìm một tảng đá đặt ở cửa Nguyệt Hàn cung, sau đó chính mình đàng hoàng ngồi xuống, bắt đầu quay về cửa cung tán gẫu ——
-“A Hoành đứa bé kia đi rồi, nói là đi đất phong, trước khi đi để lại cho chúng ta không ít thuốc bổ, còn có rất nhiều đồ ăn ngon. Toàn bộ đều là chút ăn vặt, trước đây trẫm cũng chưa từng ăn, rất tốt.”
Thiên Vũ đếm trên đầu ngón tay, cúi đầu, như là một hài tử làm hỏng việc.
-“Là trẫm không đúng, không cẩn thận bảo vệ nàng, trẫm biết nàng yêu thích người con dâu này, trẫm cũng yêu thích, thế nhưng hết cách rồi, ai bảo hài tử chúng ta là hoàng tử, ai bảo A Hoành đứa bé kia đính vào hoàng gia. Một chân bước vào hoàng gia, từ nay về sau chính là thoát không khỏi ưu phiền, tuy nói trẫm vẫn tin tưởng nàng sớm muộn cũng sẽ trở về, nhưng lúc này trong lòng cũng là không dễ chịu.”
Thiên Vũ là ở chỗ đó không coi ai ra gì, cứ nói một mình, Chương Viễn cản từ người hầu đến cung nhân một đường đi theo ra thật xa, một mình ở bên cạnh bồi tiếp, thỉnh thoảng cũng lau một vệt nước mắt. Hắn nghe nói ngày Phượng Vũ Hoành rời kinh bách tính trong kinh đều đi đưa tiễn, tình cảnh nhất định vô cùng hùng tráng, nhưng đáng tiếc hắn đi không được, trong lòng lại như Thiên Vũ Đế, chúc phúc nàng, có thể một đường bình an thuận lợi.
Tiếng Thiên Vũ lần thứ hai truyền đến, ông nói:
-“Phiên Phiên, nàng đừng nóng giận, kỳ thực bên trong lòng trẫm, không chỉ có giang sơn, hơn một nửa đều chứa nàng đây. Trẫm có lúc liền nghĩ, kỳ thực thẳng thắn đem ngôi vị hoàng đế này giao cho lão Bát đi, sớm một chút truyền ngôi, cũng không thèm khát làm cái gì thái thượng hoàng, trẫm đã nghĩ mang theo nàng, mang theo Minh nhi cùng A Hoành chúng ta cùng xuất cung đi tiêu dao. Nàng yêu thích địa phương sơn minh thủy tú, vậy chúng ta tìm một chỗ như vậy, an cư, chính mình xây nhà, nếu như nàng cao hứng, chúng ta cũng chậm chậm cũng dựng cái nơi kia thành cái tiểu trại, trẫm đến làm trại chủ, nàng chính là trại chủ phu nhân, thật tốt.”
Ông nói tới tình chân ý thiết, Chương Viễn nghe được lại là ngầm hoảng sợ. Một đôi mắt không nhàn rỗi, chuyển chuyển nhìn chung quanh, chỉ lo lời nói này của Thiên Vũ Đế bị người có tâm nghe được. Nơi đây tuy là hoàng cung, nhưng tai vách mạch rừng, không chắc người nào chính là thám tử ai xếp vào, lời này nếu như truyền đi, vậy còn không nguy?
Chương Viễn bên này trong lòng sốt ruột, đã nghĩ khuyên nhủ Thiên Vũ chớ nói nữa, có nên thay cái đề tài không, nói cái khác, ngài kéo triều chính vào làm gì hả?
Nhưng Thiên Vũ đều không cho hắn cơ hội nói, vừa mở miệng, lại nói tiếp:
-“Kỳ thực lão Cửu trước đây cũng cùng trẫm nhắc qua, hắn đối với ngôi vị hoàng đế này một chút hứng thú đều không có, không chỉ là hắn, A Hoành đứa bé kia cũng không thể nào tiếp nhận. Hai người bọn họ đều muốn ung dung tự tại, đều muốn về sau thiên hạ rộng lớn, có thể đến bên ngoài đi đi, tìm nơi tâm tắc địa phương an ổn gia đình, cách hoàng cung này rất xa. Nàng xem, hai hài tử này có phải là rất giống nàng không? Đúng là, làm hoàng đế có cái gì tốt hả? Nhìn như sở hữu thiên hạ, nhưng trên thực tế chuyện gì chính mình cũng không quyết định được, còn không bằng một giới bình dân, tối thiểu có thể làm chủ được chính mình.”
Ông một câu một câu nói ở chỗ này, kỳ thực cũng chính là thư giản trái tim của chính mình, không hi vọng bên trong có thể có cái đáp lại gì. Thế nhưng không nghĩ tới, hôm nay bên trong chính chủ cũng không biết thế nào, tâm tình không tệ, cũng đi ra đi bộ, một lát đi bộ này liền nghe được Thiên Vũ, thuận cửa miệng liền trả lời một câu:
-“Vậy ngươi mau thoái vị đi, phá hoàng cung này, ta đã sớm không tiếp tục chờ được nữa rồi! Bất quá ngươi cũng vì thiên hạ muôn dân suy nghĩ nhiều đi, muốn chọn người kế vị cũng nên tuyển cái đáng tin, đừng đưa bạo quân lên đài, đến thời điểm lại phái người ở phía sau không có chuyện gì liền làm cái ám sát, ta đến chỗ nào đều không được an sinh.”
Thiên Vũ một thoáng liền kích động:
-“Phiên Phiên! Phiên Phiên nàng ở trong kia! Phiên Phiên, nàng mở cửa ra đi, để trẫm đi vào cùng nàng nói một chút đi?”
Như vậy như vậy cầu xin có tới nửa canh giờ, nhưng đáng tiếc, người bên trong không đáp lại nửa câu.
Chương Viễn thấy Thiên Vũ gõ cửa đập đến lòng bàn tay đều đỏ chót một mảnh, chỉ biết tiến lên mạnh mẽ kéo người ra, lại gọi ám vệ mạnh mẽ mang người về Chiêu Hợp điện. Sau đó quay đầu lại nhìn Nguyệt Hàn cung một chút, chỉ nói thực sự là một đôi oan gia, trong lòng vẫn là nghĩ Vân phi cuối cùng theo như lời nói kia. Nếu như đúng là thoái vị cho Bát hoàng tử, sợ là sau này cuộc sống của bọn họ cũng không được thật an sinh? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Lần trước Thiên Vũ Đế hạ lệnh ra đề thi khoa khảo, để những người trong đám quan lại theo phe Bát hoàng tử thi lại một lần. Một thoáng quyết định này, hai vị tả hữu thừa tướng là sốt sắng mà bận việc.
Xưa nay đều không có gặp nhau cái gì, hai người lần đầu cùng triển khai hợp tác, mỗi ngày sau khi lâm triều đều phải tụ tập cùng một chỗ, cân nhắc mỗi một cái đề thi, đồng thời còn phải chú ý thật kĩ công tác bảo mật, để tránh khỏi sai sót.
Vì sợ nhiều người nhiều miệng, cũng là sợ có mật thám trộn vào, hai người quyết định từ đầu tới đuôi đều không mang theo trợ thủ, toàn bộ đều do bọn họ tự mình hoàn thành.
Hai người thương lượng ra một cái đề thi, liền do tả tướng Lữ Tùng viết lên trên giấy trống không, mỗi ngày tản đi sẽ đem tờ giấy kia cẩn thận mà khóa ở bên trong một cái hộp nhỏ, sau đó đặt ở trong cung Đề thi các, bất luận người nào cũng không cho phép tiến vào.
Hôm nay tan họp đã là lúc chạng vạng, Lữ Tùng hồi phủ sau đó trước tiên đến xem Lữ Yến, vừa vặn phu nhân Cát thị cũng ở cạnh, hai người phân phát hạ nhân, tự mình chăm sóc Lữ Yến, người đã không còn nhiều thời gian.
Lữ Tùng người này muốn bỏ mặt từ trước, đối với nữ nhi trong nhà là không thể nào quan tâm. Đối với ông mà nói, nữ tử loại tồn tại này chính là dùng cho gia tộc, gả tới có lợi cho phủ mình, do đó mà vì mẫu tộc tranh thủ lợi ích lớn hơn nữa.
Nhưng đó là trước đây, trước kia con cái Lữ phủ cũng coi như thịnh vượng, tuy nói nhi tử chỉ có một đứa, nhưng nữ nhi có ít nhất ba đứa, nữ nhi có danh phận thì có hai, còn có Lữ Bình, tuy nói là thứ nữ, bản thân còn có ẩn tật, nhưng tướng mạo này phóng tầm mắt toàn bộ thiên hạ đều không bằng, để ông có mấy phần tự tin. Nhưng trước mắt không giống, Lữ Dao chết rồi, Lữ Thác chết rồi, Lữ Yến cũng không còn sống lâu nữa, mắt thấy một đại gia đình, liền sẽ chỉ còn dư lại Lữ Bình nhất chi độc tú, sao không lâu Lữ gia đã thành như vậy? Chẳng lẽ là nhà bọn họ nhất định không chịu nổi vận làm quan lớn như vậy, cần nhờ tính mạng tử nữ* đi đổi lấy?
(Chú thích: tử nữ là nhi tử + nữ nhi)
Lữ Tùng tâm sự ưu ám, nghĩ ngày gần đây cùng hữu tướng nghiên cứu đề thi, lại liên tưởng đến từ ngày ấy ở trong triều đình, ông đối thoại hướng về Cửu hoàng tử, thái độ Thiên Vũ Đế đối với ông rõ ràng đã có chuyển biến tốt. Cái này kỳ thực cùng ý nguyện lúc trước của Lữ gia là tương thông, ông gả Lữ Dao vào Diêu phủ, ý đồ chính là ngày sau Cửu hoàng tử thăng chức rất nhanh, sau đó Diêu gia nước lên thì thuyền lên, Lữ gia ông cũng có thể bảo đảm hai đời thái bình. Sau đó chuyển đầu Bát hoàng tử, lại là một chút chỗ tốt cũng không có được, còn để liên lụy đến mạng của Lữ Yến. Cái này thật đúng là người định không bằng trời định, thất sách, thất sách mà!
-“Lão gia ngày gần đây ra đề thi có thuận lợi không?”
Cát thị cho Lữ Yến uống thuốc Phượng Vũ Hoành lưu lại, xem ra khí sắc Lữ Yến tốt hơn rất nhiều, trong lòng bà đang mong chờ nữ nhi có thể tốt lên, mà không phải nửa tháng sau sẽ giống như Phượng Vũ Hoành nói, mất đi.
Lữ Tùng gật gù,
-“Thuận lợi, ta cùng hữu tướng Phong đại nhân đối với đề thi phân tích vô cùng nhất trí, hiện nay vẫn chưa có cái gì không vui phát sinh. Chính là Yến nhi…..”
Ông nhìn Lữ Yến một chút,
-“Hôm nay sắc mặt cũng tốt lắm rồi.”
Không đợi Cát thị nói chuyện, Lữ Yến chủ động mở miệng, không hề tức giận nói:
-“Hiện tượng bên ngoài mà thôi, kỳ thực bên trong đèn đã sớm cạn dầu!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 851:
☆, Phượng Cẩn Nguyên mộng tả tướng!
Hiện tại Lữ Yến sớm đã không còn là Lữ Yến lúc trước, sinh mạng trôi qua khiến cho nàng càng ngày càng tỉnh táo, cũng càng ngày càng kiên cường. Bây giờ, cái chết đối với nàng mà nói là chuyện ván đã đóng thuyền, sớm đã không còn hoảng sợ bằng lúc trước kia, thậm chí cũng đã quen rồi, còn cười nói đùa với nữ y đến truyền dịch cho nàng, nói cảnh mình còn sót lại mấy ngày.
Nhưng nàng tiếp nhận rồi, mẹ ruột của nàng Cát thị không tiếp thu được, mỗi lần Lữ Yến vừa nói thế thì bà lau nước mắt, một đôi mắt khóc đến cũng sắp không nhìn rõ thứ gì. Lúc đầu cũng sẽ khuyên, thế nhưng khuyên đến lúc sau liền chết lặng, tuy nhìn nữ nhi sắc mặt dần dần hồng nhuận cũng có kỳ vọng, nhưng Lữ Yến luôn là sẽ ngay từ đầu liền triệt để chèn ép kỳ vọng của bà trở lại.
Lữ Tùng cũng nhìn ra thay đổi này của Lữ Yến, nhưng đành thở dài một hơi, nói:
-“Thân thể chính ngươi chính mình rõ ràng nhất, chúng ta nhìn chẳng qua chỉ là mặt ngoài, nói như vậy, cũng là muốn cho ngươi có chút hy vọng, mà không phải sớm bởi vì sắp chết mà lo lắng.”
Lữ Yến cười khổ, chỉ là khuyên nhủ cha của nàng:
-“Không còn sớm đâu, phụ thân, thời gian không tới nửa tháng, nữ nhi sẽ chết đi. Đếm đếm chẳng qua hơn mười ngày nữa thôi, chứ đâu tính là sớm. Phụ thân nói đúng, thân thể của chính ta chính mình rõ ràng nhất, nguyên bản lúc đại niên cũng đã phải đi gặp diêm vương, một cái chân đều bước vào quỷ môn quan, lại được Tế An quận chúa miễn cưỡng kéo về. Rốt cuộc là Tế An quận chúa y thuật cao minh!”
Nàng nhìn về phía Lữ Tùng, đột nhiên hỏi câu:
-“Phụ thân trong triều đình ngày ấy, nói thay cửu hoàng tử bên này?”
Lữ Tùng gật đầu,
-“Thật có việc này. Bây giờ vi phụ đang cùng Hữu tướng Phong đại nhân cùng nghĩ ra đề thi, đối tượng chính là các quan lại phe Bát hoàng tử kia.”
Lữ Tùng thân là Tả tướng, trước kia việc trong triều với Cát thị là có chút giao lưu, nhưng với mấy nữ nhi cũng không nói chuyện. Ông cũng không cho rằng tiểu nha đầu có thể hiểu ít nhiều việc triều đình, các nàng để ý, đơn giản tức là son phấn, nữ trang tơ lụa mà thôi.
Nhưng từ khi Lữ Yến bị bệnh, lại trải qua Phượng Vũ Hoành trị liệu tranh thủ thêm một ít thời gian thì, dường như cả người thay đổi hẳn, cũng càng khôn khéo hơn, không giống trước đây cái loại tùy hứng kia, ông cũng quen mỗi ngày tan triều liền đến nói nhiều lời với nữ nhi, ngay cả việc trong triều cũng không có giấu giếm gì.
Nhưng Cát thị vẫn có chút do dự, bà hỏi Lữ Tùng:
-“Lão gia vậy thì coi như công khai đầu phục Cửu điện hạ? Ta vẫn có chút không cam lòng.”
Lữ Tùng lắc đầu, nói với Cát thị:
-“Đây không phải vấn đề cam lòng hay không, mà là vốn không có lựa chọn khác. Bây giờ trong triều không ngoài chính là Bát điện hạ cùng Cửu điện hạ hai bên tranh đấu, lại không nói ai thắng ai thua, chính là thái độ Bát điện hạ đối với Yến nhi chúng ta, nhất định Lữ gia chúng ta không đi được con đường của hắn.”
Nghĩ đến thái độ Huyền Thiên Mặc đối với Lữ Yến, Cát thị cũng là từng trận đau lòng, nghiến răng nghiến lợi.
-“Lúc trước còn kéo Cửu điện hạ mang theo nhiều đồ như vậy trở lại, phòng bị cho Yến nhi nhiều nữ trang tơ lụa như vậy, cũng là rất tốt. Ta còn tưởng rằng hắn đối Yến nhi cũng là để bụng, lại không nghĩ rằng vừa nghe nói Yến nhi bị bệnh, lập tức thì trở mặt không quen biết.”
Vừa nghe lời này, Lữ Yến bất chợt đã cười phá lên, nàng nói với Cát thị:
-“Mẫu thân còn thật sự cho rằng là nữ nhi bị bệnh nên hắn không nghĩ thừa nhận hôn sự này sao? Nào có đơn thuần như vậy, hôn sự này sở dĩ không được, là vì nó căn bản chẳng phải suy nghĩ trong lòng điện hạ. Mà sở dĩ trước đó còn có thể tặng đồ trở lại, chính là hắn tưởng lầm là Nguyên quý nhân sắp xếp, lại không nghĩ rằng lời Nguyên quý nhân truyền tới nam giới, đã bị người đổi đi….”
-“Phụ thân đầu phục Cửu điện hạ, làm rất đúng, bởi vì Bát điện hạ cùng Nguyên quý nhân hai mẹ con cũng là người ăn thịt người cắn không nhả xương, Cửu điện hạ nâng roi quất người đều ngoài sáng, Bát điện hạ làm người nham hiểm, nhưng hại chúng ta ở sau lưng.”
Cát thị nghe xong run rẩy toàn thân, theo bản năng nói:
-“Yến nhi, ý của ngươi là, độc ngươi trúng có quan hệ với Bát điện hạ?”
-“Hừ.”
Lữ Yến hừ lạnh,
-“Dù cho không có quan hệ gì với hắn, với Nguyên quý nhân khẳng định là có!”
Nàng nằm trên giường hơn nửa tháng, thế nhưng nghĩ rõ ràng quanh co bên trong đó, nàng phân tích cho hai phu phụ Lữ Tùng:
-“Nguyên quý nhân vốn cũng không muốn hôn nhân này trở thành sự thật, cho nên chắc chắn bà ở sau lưng nghĩ hết tất cả biện pháp ngăn cản. Nhưng trước đó hoàng thượng hoàng hậu đã lên tiếng, bà đã không thể ngăn cản được? Biện pháp duy nhất chính là để hai người lên tiếng ấy thay bà nghĩ cách! Đương nhiên, hoàng thượng là không thể nào quản sự việc này, hy vọng duy nhất của Nguyên quý nhân, chính là hoàng hậu.”
-“Hoàng hậu?”
Cát thị cả kinh,
-“Ý của ngươi là nói, Nguyên quý nhân thuyết phục hoàng hậu, để hoàng hậu đổi ý, đến giúp bà ta khuấy tan hôn sự các ngươi?”
Bà đột nhiên nghĩ tới gì đó, buột miệng nói ——
-“Là huyết yến kia!”
Cát thị khiếp sợ, đã sớm nằm trong dự liệu của Lữ Tùng cùng Lữ Yến, không có bao nhiêu ngoài ý muốn. Kỳ thực đối với Cát thị mà nói, cũng là không ngoài ý muốn, dù sao bà cũng từng hoài nghi huyết yến kia, tuy nói sau đó tìm người kiểm tra, tất cả đại phu đều nói huyết yến không có vấn đề, nhưng trong lòng bà vẫn không có buông xuống, sau này cũng không để Lữ Yến lại tiếp tục ăn, vẫn buông.
-“Chẳng phải mẫu thân không hề có một chút hoài nghi nào chứ?”
Lữ Yến cười khổ,
-“Ta vô duyên vô cớ trúng độc, trong phủ từ trên xuống dưới đều điều tra toàn bộ, đâu cũng không phạm sai lầm. Mà đồ ta ăn vào, ngoài huyết yến kia, cũng không có những vật đặc thù so với ngày thường. Rõ ràng như thế, mẫu thân còn hoài nghi gì?”
Lữ Tùng cũng nói tiếp:
-“Đúng vậy, tuy nói là tìm người để kiểm tra, nhưng sau này ta cũng nghĩ tới, huyết yến thứ đó rõ ràng chính là từ trong cung ra, những đại phu kia cũng không phải người ngu, biết được là vật trong cung thì, còn ai dám nói nó có vấn đề? Chính là đã nhìn ra cũng sẽ lắc đầu, bởi vì bọn hắn không muốn đắc tội người trong hoàng cung.”
Cát thị suy nghĩ một hồi, cũng lại mở miệng:
-“Ta biết, vấn đề ra tại trên huyết yến cũng không ngoài ý muốn, ta chỉ là ngoài ý muốn Yến nhi nói, là Nguyên quý nhân tìm hoàng hậu, lúc này hoàng hậu mới ban xuống huyết yến. Nhưng hoàng hậu vì sao giúp bà ta? Lại có lẽ, hoàng hậu không muốn giúp, là bản thân bà ta động chân động tay tại trên huyết yến?”
Đối với việc này, Lữ Yến lại phân tích không ra, chỉ nói:
-“Hai người đều có khả năng, nhưng chân tướng sự việc rốt cuộc làm sao, nữ nhi đã không đợi được ngày chân tướng rõ ràng. Chẳng qua chuyện này sớm muộn cũng sẽ có người điều tra, hôn sự đây là Tế An quận chúa một tay thúc đẩy, bây giờ bị người quấy rối, trước mắt nàng tính không có làm khó dễ, sớm muộn cũng có một ngày cũng sẽ thanh toán món nợ này trở lại. Vì vậy ta không tiếc nuối, cũng khuyên phụ thân, thân cận Cửu điện hạ cùng Tế An quận chúa, không thể lại có bất kỳ dây dưa rễ má nào với Bát điện hạ. Nhà chúng ta bây giờ cái dạng này, lại là cũng thua không nổi.”
Hôm nay nàng nói nhiều lời chút, hơi mệt, nói xong một câu cuối cùng liền không lên tiếng nữa, nhắm mắt, dần dần ngủ thiếp đi.
Cát thị giúp nàng đắp kín chăn mền, với Lữ Tùng hai người một trước một sau cũng rời phòng, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy được vẻ uể oải và già nua. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Trong Kinh thành, việc liên tiếp phát sinh, mà cùng lúc đó, cảnh nội Lan Châu ở nam giới, trong một nhà ba viện, ba người Phượng Cẩn Nguyên, Diêu thị, cùng với Phó Nhã, dĩ nhiên trải qua cuộc sống một nhà ba người hạnh phúc.
Ngày hôm đó Phó Nhã không ở đó, đành phải Phượng Cẩn Nguyên cùng Diêu thị hai người ở nhà, Tri châu Lan Châu Quý Lăng Thiên Quý đại nhân mang theo phu nhân Tưởng thị đến phủ bái phỏng…..
Quý Lăng Thiên mang theo hai lọ lá trà, mới vào sân, còn cách thật xa liền vô cùng thân thiện nói:
-“Vừa qua năm mới, nghĩ tới trong phủ cũng không thiếu gì, bổn quan đến thăm cũng không biết mang thứ gì tới, nghĩ tới nghĩ lui, mang theo hai lọ lá trà thôi, đây là lúc đại niên tiểu quốc nam giới đưa tới mừng năm mới, mùi vị lá trà không giống Đại Thuận chúng ta, rất thuần hương.”
Tưởng thị cũng là hướng tới Diêu thị, hai người dắt tay, rất thân thiện nói chuyện.
Phượng Cẩn Nguyên mời người vào trong sảnh đường ngồi xuống, hạ nhân trong nhà chuẩn bị trà, còn bày điểm tâm ở phía Tưởng thị. Phía nam điểm tâm bằng bột mì, đầu bếp làm điểm tâm còn tinh tế hơn ở kinh đô rất nhiều, mỗi cái đều khéo léo đẹp đẽ, màu sắc cũng tươi đẹp, thoạt nhìn ăn cũng rất ngon.
Tưởng thị chỉ vào những điểm tâm này nói với Diêu thị:
-“Không biết phu nhân có ăn quen hay không, đầu bếp phía nam chúng ta thích nhào nặn hoa tươi vào bên trong, làm điểm tâm đều mang hương hoa tươi, màu sắc ôn hòa, lại tinh xảo lại ăn ngon.”
Diêu thị nhanh chóng cười đáp:
-“Cũng không phải sao! Mùi vị ăn vào ngon hơn rất nhiều so với tiệm bánh ngọt ngon nhất kinh thành.”
-“Đúng đúng đúng!”
Tưởng thị cười đến nheo mắt lại,
-“Lần trước ta đi kinh đô, thế nhưng ăn không quen những thứ ở kinh đô, cắn một cái liền thô cực kì, như là mì chay bánh trái.”
Diêu thị gật đầu đáp lời, nhưng trong lòng thế nhưng đang nghĩ, bánh ngọt ở kinh thành thì không tinh tế bằng phía nam, nhưng đôi khi Phượng Vũ Hoành bưng qua cho bà, cái mùi cùng vị lại là tốt hơn rất nhiều, ngay cả đầu bếp tốt nhất phía nam làm cũng không hơn. Bà cũng không biết những điểm tâm của Phượng Vũ Hoành là ở đâu ra, lúc trước đã sai người hỏi thăm qua, nghe nói là nha đầu kia tự mình làm, nhưng vô luận như thế nào bà cũng nghĩ không thông Phượng Vũ Hoành lúc nào sẽ làm điểm tâm. Bây giờ ngẫm lại, cũng không phải sao, căn bản chẳng phải nữ nhi của mình, người ta biết chút gì, bà làm sao mà biết.
Nữ nhân đầu này nghiên cứu điểm tâm, nam nhân bên kia lại nói lên triều sự.
Quý Lăng Thiên cũng không khách khí, đối với Phượng Cẩn Nguyên ôm quyền nói:
-“Trước kia vô cùng kính ngưỡng tài học Phượng tướng đại nhân, nhưng đáng tiếc sau này bị người gian làm hại, đại nhân mất quan mất bổng, tại hạ nghe cũng thực hí hư một lúc lâu. Chẳng qua Phượng tướng bây giờ có thể nói là khổ tận cam lai, các người đến nam giới thì an tâm ở lại, Bát điện hạ sớm có phi ưng đưa thư tới, để bổn quan đầu này hảo hảo phối hợp, tương lai điện hạ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, vị trí tả tướng sẽ lưu lại cho Phượng tướng, huyết tẩy nhục trước!”
Mấy câu nói, nói tới Phượng Cẩn Nguyên là nhiệt huyết sôi trào. Lúc trước sở dĩ ông thoải mái đáp ứng đến nam giới đây, hơn nửa cũng bởi nguyên nhân này. Ông đã từng là tả tướng một triều, phong quang dường nào, sau này không quan chức, Phượng phủ cũng mất, trong triều rơi vào kết quả như vậy, mỗi khi ông nhớ tới năm tháng phong quang của bản thân, liền có một loại cảm giác sống không nổi. Nếu như ông còn là tả tướng lúc trước, làm sao ở kinh thành lại rơi vào kết quả như vậy chứ?
Ông đối với Quý Lăng Thiên gật đầu, nói:
-“Quý đại nhân nói không sai, chí hướng trong lòng bổn tướng toàn bộ đều là quốc gia thiên hạ, bây giờ nhận được Bát điện hạ không chê, chắc chắn sẽ giúp đỡ, tương lai cũng phải vì Bát điện hạ bảo vệ tốt một mảnh giang sơn này, vạn vạn sẽ không lại bị người gian mưu đồ!”
Từ khi ông tới Nam giới, cũng đã bị Quý Lăng Thiên này tâng bốc phất phới, ngay cả nói chuyện cũng tự xưng lên bổn tướng, thật giống như vẫn là Tả thừa tướng lúc trước.
Quý Lăng Thiên nghe, cùng phu nhân Tưởng thị cấp tốc nhìn nhau một phen, hai người đều là khẽ nhếch khóe môi.
Cá lớn, mắc câu rồi! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 852:
☆, Quận chúa giả ở Nam giới…..
Phượng Cẩn Nguyên làm thừa tướng hơn mười năm, loại cảm giác ưu việt cùng cảm giác tự hào đã ở trong lòng ông thâm căn cố đế, không dễ dàng thì bị từ bỏ như vậy, cho nên lúc ở kinh thành trải qua cái loại ngơ ngơ ngác ngác kia, là vì gần như cùng lúc bị tháo đi vầng sáng, trong lúc nhất thời có chút không tiếp thu được, hơn nữa bị Diêu thị chém đứt mệnh căn, cả người liền mang ý nghĩ tự sa ngã, lại không có tự tin trước đây.
Vốn tưởng rằng cả đời này cũng là như vậy, không còn ngày nổi danh, cũng chẳng phải chưa từng nghĩ trở mình, thậm chí ông muốn đi bồi dưỡng Ngũ hoàng tử, lợi dụng Phượng Phấn Đại cái tầng quan hệ này vì Phượng gia ngày sau lại tính toán một phen. Nhưng lúc đó thứ nhất ông không có một đồng, thứ hai không có quyền, cho dù có tâm bồi dưỡng, người ta cũng chướng mắt. Dần dần, đã thu tâm tư này.
Nhưng trong lòng ông vẫn không cam lòng, cho nên, khi người của Nguyên quý nhân đến tìm ông, đưa ra để ông mang Diêu thị cùng đi đến Nam giới, hiệp trợ Phó Nhã đóng vai cái Tế An quận chúa giả, vì Bát hoàng tử tạo ra một hồi thanh thế, cũng đáp ứng ông sau khi thành công, tại lúc Bát hoàng tử lên ngôi, hồi phục quan chức Tả thừa tướng của ông. Phục hồi nguyên chức, là giấc mơ của ông cho tới nay, Phượng Cẩn Nguyên lập tức liền đồng ý.
Từ khi ông tới nam giới, tất cả cũng tốt như lời hứa của Nguyên quý nhân lúc trước, đầu này có người giúp ông sắp xếp xong xuôi sân viện, tuy không khí thế bằng Phượng phủ cũ ở kinh đô, nhưng tại địa giới Lan Châu như vậy cũng xem như phú quý có thừa.
Trong phủ có hạ nhân, tuy không có nhiều như Phượng phủ cũ, nhưng đủ dùng. Còn có người bỏ vào tiền bạc vào trong nhà kho, còn chuẩn bị đủ nữ trang cho Diêu thị cùng Phó Nhã, ngay cả giầy và áo của ông đều chuẩn bị đầy đủ. Thậm chí trà để trong thư phòng của hắn, đều là bạch trà lúc trước tại Phượng phủ cũ uống quen, cũng không biết là từ nơi nào nghe được sở thích của ông.
Nháy mắt thế đó, Phượng Cẩn Nguyên sinh ra ảo giác, cho là tất cả lại bắt bầu, cho là ông lại về tới nhiều năm trước, loại tự tin đã rơi mất hồi lâu được vội vã tìm về, ông lại bưng lên cái giá tả tướng.
Quý Lăng Thiên người này rất khéo đưa đẩy, đặc biệt hiểu được làm vui lòng, Phượng Cẩn Nguyên thích nghe cái gì hắn nói cái đó, thích ăn gì hắn sẽ tặng cái đó, gần đây thậm chí suy nghĩ từ tiểu quốc miền nam chọn mấy cái thiếp thất đưa vào phủ, để toà phủ đệ hiện nay có vẻ hơi lạnh tanh nhanh chóng náo nhiệt lên. Chỉ có điều phu nhân Tưởng thị nhắc nhở hắn sợ Diêu thị không thích, chuyện này đã tạm thời gặp trở ngại, chỉ là sau khi Phượng Cẩn Nguyên nghe nói nhưng vẫn nhớ thương, thỉnh thoảng sẽ vụng trộm hỏi Quý Lăng Thiên.
Đối với thân phận Phó Nhã, người ngoài không biết, nhưng tư cách tâm phúc Bát hoàng tử, Quý Lăng Thiên cùng phu nhân Tưởng thị trong lòng biết rõ.
Đặc biệt Tưởng thị, nàng với Phượng Vũ Hoành có tiếp xúc qua, ít nhiều cũng biết chút tính tình Phượng Vũ Hoành, vào lúc này đang theo Diêu thị nhỏ giọng thì thầm, nguyên tắc có ý nói hiện nay Phó Nhã còn có những chỗ nào làm không được giống, hẳn là phải cải tiến.
Trạng thái tinh thần Diêu thị kỳ thực có chút hỗn độn, tuy nhiên tại chỗ khác không thấy được, nhưng ở trên sự tình nữ nhi, bà trước sau tin chắc Phó Nhã chính là nữ nhi của bà, cho nên nghe lời Tưởng thị nói xong còn lập tức sửa lại đối phương:
-“Đây mới là dáng vẻ trước kia của A Hoành chúng ta, cái kia ở trong kinh thành mới là giả. Nữ nhi là ta sinh, trong lòng ta nắm chắc, A Hoành chúng ta không cần sửa, nàng chính là như bây giờ.”
Tưởng thị cũng không có biện pháp, chỉ đành phải hậm hực cười cười, cũng không nhắc lại cái chủ đề này. Chẳng qua trong lòng bà suy nghĩ ra, tinh thần Diêu thị không được, vị quận chúa giả thế nhưng rất tinh minh.
Chuyện này nói với Diêu thị không thông, rảnh rỗi bà phải đến nói một chút với quận chúa giả kia. Bát hoàng tử đã giao công việc này cho hai vợ chồng bà, bà với phu quân phải tận khả năng giúp Phượng Cẩn Nguyên một nhà ba người này diễn hay nhất.
Lúc Quý Lăng Thiên mang theo phu nhân từ Phượng phủ đi ra, Phượng Cẩn Nguyên tự mình đưa đến cửa, đến khi nghe Quý Lăng Thiên lớn tiếng mà nói:
-“Phượng tướng xin dừng bước, hạ quan đảm đương không nổi!”
Lúc này mới hài lòng hồi phủ.
Chờ cửa phủ đóng lại, hai người Quý gia lên xe ngựa, Tưởng thị dùng khăn che miệng khanh khách cười ra tiếng.
Quý Lăng Thiên liếc nhìn bà,
-“Có buồn cười như vậy sao?”
Tưởng thị gật đầu,
-“Chẳng phải mắc cười sao! Lão gia ngài hí xướng thật đúng là cao mà, cuối cùng một câu Phượng tướng xin dừng bước kia, thiếp thân suýt nữa không nhịn được cười, đã thiệt thòi lão gia còn nói ra được.”
Quý Lăng Thiên duỗi tay:
-“Không nói ra được cũng phải cưỡng bách mình nói ra, đây là nhiệm vụ Bát điện hạ và Nguyên quý nhân giao xuống. Phượng Cẩn Nguyên tất càng chẳng phải thừa tướng chân chánh, dù cho đưa một nhà ba người đi qua, nếu không có người phối hợp diễn tuồng vui này, làm không tốt ba người bọn họ chính mình sẽ làm lộ. Trong thư Bát điện hạ đưa tới không phải nói, để chúng ta lấy hết tất cả có thể giúp đỡ Phượng Cẩn Nguyên lại tìm cảm giác làm tả tướng lúc trước trở về, đến làm cho ông lần nữa quen với thân phận này, chỉ có ông ta chính mình tin chính mình vẫn là tả tướng, người ở ngoài mới có thể càng tin. Ba người bọn họ tới, còn chẳng phải vì mê hoặc nhân tâm sao! Nếu muốn mê hoặc người khác, trước hết mê hoặc chính mình, đây là nguyên văn Bát điện hạ nói.”
-“Thế nhưng tương lai sau khi Bát điện hạ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, thật có thể để Phượng Cẩn Nguyên lại làm tả tướng?”
-“Không có khả năng lắm!.”
Quý Lăng Thiên nói,
-“Phượng Cẩn Nguyên nào có bản lĩnh làm tả tướng, lúc trước hắn khởi thế lúc đó chẳng phải dựa vào Diêu gia sao, bây giờ Diêu gia không thể lại giúp hắn. Bát điện hạ nói như vậy chẳng qua là ổn định lòng người thôi, không thể coi là thật.”
-“Vậy ngươi còn ba ba đến mấy tiểu quốc Đại mạc đi tìm thiếp thất cho hắn!”
Tưởng thị liếc Quý Lăng Thiên trắng mắt,
-“Phượng Cẩn Nguyên kia, ta nghe nói, chính là một thái giám, nào có bản lĩnh nạp thiếp.”
-“Có bản lãnh hay không đây là chuyện của hắn, hiện tại chúng ta chính là phối hợp! Phu nhân à! Cái học vấn phối hợp này thế nhưng lớn, ngươi vẫn phải hảo hảo học học với bổn quan.”
Quý Lăng Thiên sờ sờ râu trên cằm cũng không có bao nhiêu, mặt đắc ý. Ông cảm thấy được chút việc cần làm chính mình đã làm rất tốt, kế tiếp chính là toàn lực phối hợp Phượng Cẩn Nguyên cùng với cái quận chúa giả trước tiên tạo ra thanh thế tại một vùng Lan Châu, sau đó lại chậm rãi khuếch tán đến La thiên phủ, khiến mọi người đều tin tưởng Tế An quận chúa Phượng Vũ Hoành vì Đại Thuận lập ra chiến công hiển hách đã đến Nam giới, là vì chống đỡ Bát điện hạ. Đợi tương lai ông lại gặp được Bát điện hạ, đó cũng coi là một cái công lớn.
Lúc đó, Phó Nhã đang mang theo nha hoàn đi dạo tại phía tây thành Lan Châu, nha hoàn tên là Tiểu Đào Nhi, là sau khi đến Lan Châu mới mua về, là một nô tỳ văn tự bán đứt, giấy bán thân nắm tại trong tay Phó Nhã. Có thể có được một nô tỳ văn tự bán đứt, đối với Phó Nhã mà nói cũng là vô cùng khó được, trước đây nàng sinh sống ở Bắc giới, trong nhà tuy nói cũng giàu có qua, nhưng lại vẫn dùng cũng là làm mướn, mua không nổi hạ nhân văn tự bán đứt. Sau đi tới kinh đô, tuy nói Diêu thị thương nàng coi nàng như nữ nhi thân sinh, nhưng các nàng sống ở biệt viện, tất cả hạ nhân trong biệt viện cũng là Diêu gia đưa tới, văn tự bán đứt chính là khế, giấy bán thân nhưng nắm ở trong tay người nhà họ Diêu, không đến được chỗ các nàng.
Hiện tại, rốt cục nàng có được nô tỳ văn tự bán đứt của chính mình, cuối cùng nàng hiểu tại sao vì sao những gia đình có tiền có quyền đều nguyện ý dùng loại hạ nhân này, bởi vì cái loại cảm giác này rất tốt, không cần lo lắng hạ nhân ly tâm với chủ tử, chẳng lo ngày nào người ta không muốn hầu hạ thì phủi mông chạy lấy người. Làm mướn đánh không được chửi không được, nhiều nhất chính là phạt chút tiền công, nhưng nô tài văn tự bán đứt bất đồng, phàm là nàng có chút xíu tâm tình không tốt, là đánh hay là chửi đều do nàng, coi như khi không vui giết đi, đó cũng là chuyện của chính nàng, quan phủ cũng không quản.
Trước mắt, Phó Nhã đang mang theo Tiểu Đào Nhi đi dạo trên phố, chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng, ngay cả sống lưng đều ưỡn đến mức so trước kia càng thẳng. Đương nhiên, từ khi đến nam giới, nàng cũng xác thực là mở mày mở mặt. Tại đầu này, thân phận của nàng chính là Tế An quận chúa, nàng gọi Phượng Cẩn Nguyên phụ thân, gọi Diêu thị nương, ngay cả Tri châu Lan Châu đại nhân đều thường tới cửa nói tốt, thấy nàng còn nghiêm trang hành đại lễ.
Có lần ở trên đường gặp phải Tri châu phu nhân, phu nhân kia còn mang theo hạ nhân quỳ xuống với nàng, loại cảm giác này thật đúng là cuộc đời không có, khiến người thoải mái đến tận xương tủy.
Phó Nhã vô cùng hưởng thụ thân phận bây giờ, khi ra cửa đặc biệt căn dặn Tiểu Đào Nhi, không được kêu tiểu thư, chỉ gọi nàng quận chúa. Tiểu Đào Nhi này cũng là người thông minh, lúc này hai người đi đến cửa một tiệm trang sức, Phó Nhã chăm chú nhìn thêm, nàng ngay lập tức mở miệng nói:
-“Tiệm trang sức này tại Lan Châu là rất nổi danh! Quận chúa, nếu không nô tỳ bồi tiếp ngài vào xem thử?”
Một tiếng quận chúa, gọi Phó Nhã tinh thần thoải mái, cố nén cười gật gật đầu, mang theo nha hoàn bước vào tiệm.
Tiệm này tổng cộng hai tầng, tầng thứ nhất là để cho phu nhân tiểu thư nhà dân thường chọn mua. Đương nhiên, cái dân thường này cũng tuyệt không phải nói dân chúng thông thường liền mua được, vậy ít nhất cũng phải là người gia cảnh sung túc mới dám đi vào.
Mà tầng hai đây, tự nhiên chính là chuẩn bị cho những quý khách càng có thể ra được bạc, lại có thân phận nhất định. Có tiểu nhị tại cửa dẫn dắt, vừa thấy được quý nhân chân chính, ngay lập tức dẫn tới lầu hai.
Phó Nhã đến Nam giới thời gian còn ngắn, thình lình vừa tiến đến, tiểu nhị tiệm trang sức còn thật không biết nàng là ai. Chỉ cho là cái tiểu thư gia đình bình thường, cũng không quá chú ý nhiều, nghĩ để tại lầu một nhìn thử thuận tiện.
Nhưng Tiểu Đào Nhi vô cùng có nhãn lực, ngay lập tức cất cao giọng trong trẻo gào to câu:
-“Tiểu nhị này! sao ngươi không biết điều? Quận chúa nhà chúng ta tới cửa, chẳng lẽ còn muốn để chúng ta tại tầng một lựa chọn?”
Dứt lời, còn giải thích với Phó Nhã một phen:
-“Quận chúa, ngài mới đến Nam giới không lâu, còn chưa hiểu rõ quy củ tiệm này. Tầng một là chút đồ vật phổ thông, nếu muốn mua thứ tốt đều ở lầu hai đấy? Đương nhiên, người bình thường cũng không thể đi lên lầu hai, có thể lên được lầu hai, cũng là người thân phận quý giá. Chẳng qua phải nói lên quý trọng, phóng tầm mắt cả Tỉnh phủ Nam giới, người nào còn có thể có càng cao quý hơn ngài? Ngài là Tế An quận chúa hoàng thượng Đại Thuận chúng ta thân phong!”
Tiểu Đào Nhi đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “Tế An quận chúa”, thế nhưng dọa tiểu nhị cửa tiệm nhảy dựng, ngay cả chư phu nhân tiểu thư đang chọn nữ trang tại tầng một cũng đều sững sờ tại chỗ.
Tế An quận chúa! Đây chính là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy tại kinh đô, càng là nhân vật có cống hiến trọng đại cho Đại thuận. Người người đều biết Tế An quận chúa là bảo bối trong lòng đương kim thánh thượng, cũng là bảo bối trong lòng cả Đại Thuận, người ta không chỉ y thuật cao minh, còn có thể luyện thép, chính là dựa vào Tế An quận chúa luyện tân thép, Đại Thuận liền đánh hạ Thiên Chu quốc.
Sớm có nghe rằng Tế An quận chúa đến Nam giới, thế nhưng mọi người còn chưa từng nhìn thấy, hôm nay bất chợt đã xuất hiện ở trước mắt, các phu nhân tiểu thư này từng người từng người mở to hai mắt nhìn, thậm chí có người gan lớn đã lặng lẽ dời bước tới phía trước, nghĩ có thể cách quận chúa càng gần một chút, chỉ lo bỏ lỡ cái cơ hội tiếp xúc gần gũi với Tế An quận chúa.
Hết thảy đều này xem ở trong mắt Phó Nhã, để cho trái tim hư vinh của nàng trong giây phút này lại tiếp tục bành trướng thêm lên.....
Post on 25/07/2021
No comments:
Post a Comment