Sủng Thê Như Lệnh - Chương 201


☆, Mạnh Tự sinh con…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

Vinh Vương lớn hơn Vệ Huyên sáu tuổi, là do một phi tần giữa hậu cung có thai trước khi tiên đế băng hà, đến năm đầu tiên của Văn Đức ra đời, được Văn Đức đế coi như nhi tử dạy dỗ lớn lên, ở trong mắt thế nhân là một Vương gia không biết điều.

 

Ngày nay, cái Vinh mập mạp không biết điều này rốt cuộc muốn thành hôn, thật là thật đáng mừng, Hoàng thượng lại không cần lo lắng hắn ở độc thân đến già đi.

 

-“Thật sự là mỹ nhân thiên tiên à? Cô nương kia có thân phận gì?

 

A Uyển tò mò hỏi, nàng cũng nhớ Vệ Huyên từng nói qua với nàng tiêu chuẩn trạch thê của Vinh Vương, lúc ấy còn tưởng rằng Vinh Vương coi đây là thối thác, không muốn thành hôn đây.

 

-“Trong thư không nói.

 Vệ Huyên nhún vai một cái,

-“Tiểu hoàng thúc chỉ cho người đưa tin cho ta, nói là tìm được mỹ nhân thiên tiên trong cảm nhận của hắn, ít ngày nữa cùng nhau hồi kinh thành thân. Nghe nói năm đó lúc tiểu hoàng thúc rời kinh, giống như Hoàng thượng quyết định, chỉ muốn đối phương gia thế trong sạch, tổ tiên ba đời không phạm tội, sẽ chuẫn hắn cưới làm phi. Hồi trước, Hoàng thượng đã từng nói, đợi hắn thành thân xong, liền giao phủ Nội Vụ cho hắn quản.

 

A Uyển không khỏi kinh ngạc nói:

-“Hoàng thượng là có ý gì? Xưa nay phủ Nội Vụ là tôn thất được tín nhiệm trông coi, Hoàng thượng đây là bắt đầu dùng Vinh Vương à?

 

Vệ Huyên nhàn nhạt cười, nhúng vai sao cũng được nói:

-“Có lẽ là như vậy thôi.

 

Thế cục kinh thành đã hiện ra rối loạn, chư hoàng tử minh tranh ám đấu, Thái tử giấu tài, không muốn đương lúc này ra mặt. Văn Đức đế cũng già đi, tinh thần không so được lúc còn trẻ, tâm tính càng lãnh khốc hơn, bây giờ đã có rất ít người nhìn thấu tâm tư vị đế vương này.

 

Không, còn có một người có thể nhìn thấu.

 

A Uyển nghi ngờ nhìn Vệ Huyên, cảm giác bên trong có nội tình mà nàng không biết, thấy hắn không nói, A Uyển cũng không xoắn xuýt, cười nói:

-“Ta còn nhớ lời thề của Vinh Vương năm đó, cũng không biết tương lai tiểu cữu mẫu sẽ là dạng thiên tiên gì.

 

-“Qua một thời gian nữa thì sẽ biết.” Vệ Huyên khép thư lại.

 

Nói xong chuyện này, Vệ Huyên lại cùng A Uyển nói đến chuyện xuân năm nay đưa binh lính giải ngũ tới mấy thôn trang của A Uyển, năm nay lại có một nhóm binh lính muốn đưa qua, Vệ Huyên có chút bận tâm thôn trang chứa không nổi.

 

A Uyển nghe xong suy nghĩ một chút, nói:

-“A Huyên yên tâm, Tạ quản sự đã nói tới rồi, mỗi khi đến thời điểm thu hoạch thôn trang đều cần thuê một số lớn dân công ở phụ cận tới giúp một tay, nhân thủ vẫn rất thiếu, tạm thời có thể chứa chấp.

 

Sau đó lại cười nói với hắn:

-“Mấy binh lính kia mặc dù đều là người bị thương giải ngũ, thế nhưng phần lớn là một nhóm người có sức lực, có ít người giỏi trồng hoa mầu, sau khi thôn trang có bọn họ gia nhập, điền lý hoa mầu trong đồng ruộng càng tốt hơn, Tạ quản sự không cần phải mỗi ngày đến đồng ruộng nhìn chằm chằm.

 

Vệ Huyên cũng cười, trong lòng rất là hài lòng, đời này những người đi theo hắn, người bị thương giải ngũ, cũng có chỗ để đi, ít nhất không chết đói.

 

Bất quá hắn cũng hiểu, hiện nay mấy cái thôn trang của A Uyển nhìn tuy tốt, thế nhưng ở Bắc địa, nếu là thời thái bình thì rất tốt, chẳng qua là bây giờ chiến sự không ngừng, còn có bộ lạc thảo nguyên đối Đại Hạ giương giương mắt hổ, nếu là không có vũ lực tuyệt đối chỉ sợ là không gánh nổi, sẽ để cho những tên mọi rợ đạp hư.

 

Hắn không biết sau trăm tuổi nơi này sẽ như thế nào? Thế nhưng đây là đồ vật của A Uyển, nhất định không thể để cho người đạp hư.

 

-“Cũng không biết cuộc chiến này phải đánh tới khi nào…..

 

Nghe được tiếng A Uyển lẩm bẩm, Vệ Huyên hồi thần, trên mặt lộ ra chút cười nhạt, không nói gì, chẳng qua là đưa tay ôm chặt người nàng, phảng phất là một loại trấn an không nói nên lời, hoặc là một cái bảo đảm gì đó, để cho A Uyển trong lúc nhất thời có chút sững sờ.

 

Chẳng qua là, loại tình cảm phức tạp này, cho đến lúc bà vú ôm hài tử tới, hoàn toàn mất hết.

 

-“Hôm nay Trường Cực như thế nào?

 

A Uyển ôm qua nhi tử, trước tiên hôn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nhi tử một cái, thấy nó nhếch môi cười với mình, trong lòng lập tức vui sướng.

 

Trường Cực là một hài tử tính tình cực tốt, A Uyển cảm thấy nhất định là di truyền tính tình tốt đến từ mình, như vậy mới phải, nếu giống như cha nó, đó chính là cái tính tình pháo nổ, sau này đồng dạng là con Gấu Con, khi đó mới khó dạy dỗ. Nếu như trong nhà có hai phụ tử tính tình nóng nảy lại quật cường, A Uyển đều phải lo lắng nhà lúc nào cũng phải ồn ào ầm ĩ.

 

Cho nên, nàng thật vui mừng tính tình Trường Cực giống như nàng, cực ít khóc lóc ầm ĩ, nhiều nhất chẳng qua là lúc đói hừ hừ hai tiếng nhỏ cũng không sao.

 

A Uyển hỏi thăm bà vú chuyện nhi tử ngày hôm nay xong, biết được cùng bình thường không sai biệt lắm, liền kêu bà vú tới cửa chờ, thả nhi tử lên trên kháng, đưa tay đùa hắn, ngẩng đầu nói với nam nhân mặt lạnh bên cạnh:

-“A Huyên, chàng nhìn Trường Cực rất ngoan nha, tính tình này giống ta.

 

Vệ Huyên miễn cưỡng hé môi, không khách khí chút nào nói:

-“Tuyệt không giống! Ta nghe cô nói, khi còn bé nàng so với hắn khôn hơn, nửa đêm tỉnh lại chưa bao giờ khóc lóc ầm ĩ, để cho bọn họ cực kỳ tỉnh tâm. Cho nên không cần thiết một chút chuyện thì kéo lên trên người mình, không giống thì không giống!

 

A Uyển đổ mồ hôi, mình có thể so với trẻ sơ sinh chân chính sao? Chẳng qua là vị thế tử gia này thật đúng là cố chấp.

 

-“A Huyên nhìn lại một chút đi, nói không chừng sẽ cảm thấy giống đấy! A Huyên nhìn, Trường Cực mặt nẩy nở không ít, ta cảm thấy ánh mắt của nó rất giống ta.” A Uyển chưa từ bỏ ý định nói.

 

Vệ Huyên liếc mắt một cái, hé mắt, chê nói:

-“Cái mắt híp híp kia, chỗ nào giống hả?

 

A Uyển giận tím mặt,

-“Lúc ta ra đời cũng là mắt híp híp này, thì thế nào?

 

Thấy nàng tức giận, Vệ Huyên vốn còn muốn nói, chỉ đành phải thôi, bĩu môi nói:

-“Không có gì!

 

Hai người đang nói chuyện, Tạ ma ma đi vào có chuyện muốn xin phép A Uyển, A Uyển lấy cớ đi ra ngoài, cũng không gọi bà vú đi vào, nói với Vệ Huyên:

-“Ta đi ra ngoài trước thương lượng với Tạ ma ma, chàng nhìn nhi tử, đừng để cho nó khóc đấy!

 

Vệ Huyên nhìn nàng, không có lên tiếng.

 

A Uyển phảng phất không nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tạ ma ma, bước xuống giường mang giày, sửa lại vạt áo liền cùng Tạ ma ma đi ra ngoài.

 

Vệ Huyên trừng trừng nhìn bóng lưng A Uyển rời đi, cho đến rèm buông xuống, bên trong phòng im lặng chỉ còn lại có hai cha con, một người ngồi, một đứa bị quấn ở trong tã lót.

 

Vệ Huyên sống lưng rất thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, căn bản không liếc nhìn hài tử bên cạnh một cái, mở thư Vinh Vương xem, cho đến âm thanh rầm rì truyền tới, hắn không nhịn được giương mắt nhìn lại, liền thấy tiểu hài tử nằm bên cạnh đang táp cái miệng nhỏ nhắn, phảng phất đang muốn uống sữa.

 

Mặt Vệ Huyên có chút đen, nhịn xuống kích động gọi bà vú vào.

 

Nếu A Uyển lưu lại cái đòi nợ này, chỉ sợ sẽ không muốn hắn gọi bà vú vào, hắn nhịn.

 

Chẳng qua là, tiểu hài tử táp cái miệng nhỏ nhắn một lúc lâu, lại phun mấy lần bong bóng, phát hiện không người nào để ý nó, rốt cuộc không nhịn được lại rầm rì lên. Rầm rì một lúc lâu, vẫn là không người nào để ý thì, rốt cuộc không nhịn được khóc.

 

Nó khóc rất nhỏ giọng, giống như con mèo nhỏ gọi vậy, Vệ Huyên không nhịn được nhìn, thấy nó chẳng qua là há hốc mồm hô khan trong đôi mắt lại không có nước mắt, nhận định chẳng qua là nó đang tìm cảm giác tồn tại, cũng không thèm để ý tới, tiếp tục xem thư của mình, cho đến tiếng khóc tựa như con mèo nhỏ biến thành khóc lớn vang lên rung trời, để cho thân thể hắn chợt trở nên cứng ngắc.

 

-“Quả nhiên là tên đòi nợ.....

 

Vệ Huyên vừa lẩm bẩm vừa cứng đờ bế nó lên, phát hiện trên tấm đệm lông chồn trải trên kháng có một tí nước, lại giơ cao bánh bao nhỏ đang nỉ non khóc, cũng nhìn thấy trên tã lót ướt một khối.

 

Vệ Huyên đen mặt, cất giọng gọi bà vú vào thay tả cho nó.

 

Bà vú một mực chờ ở cửa, chỉ lo lắng Vệ Huyên một đại nam nhân sẽ không biết chăm sóc hài tử, mà trước khi thế tử phi đi, còn đặc biệt phân phó, nếu như bên trong không có gọi, thì không thể đi vào.

 

Bà vú mang theo nha hoàn đi vào, rất lanh lẹ thay tả ướt cho tiểu chủ tử, mới dùng tã mới quấn tiểu chủ tử lại, rồi cung kính bỏ tiểu chủ tử lên trên kháng, để lại ở bên cạnh Vệ Huyên, sau đó lại lui ra ngoài.

 

Sắc mặt Vệ Huyên càng tối, ánh mắt bất thiện nhìn bánh bao nhỏ ngu ngơ đã đổi tã sạch sẽ, tiểu tử mới không biết lúc này mặt cha nó đen lại, không có ai đùa cũng có thể hướng hắn toét miệng không tiếng động lộ ra nụ cười vô xỉ, bản thân cười hết sức khoan khoái.

 

-“Không chỉ có là cái tên đòi nợ, vẫn là cái tên ngốc, chính mình ngu ngốc vui vẻ.” Vệ Huyên nói thầm, đưa tay chọc lên mặt của nó, trong tay có loại xúc cảm hết sức mềm mại, để cho hắn lại thật nhanh rút tay trở về.

 

Chờ khi A Uyển trở về, liền thấy đôi phụ tử này, một người dựa vào gối dựa nghiêm túc suy nghĩ, một đứa đã ngủ thiếp đi.

 

A Uyển đưa tay nhẹ nhàng vuốt ngực nhi tử, ngồi vào bên cạnh Vệ Huyên, cười nói với hắn:

-“Trường Cực có khóc lóc ầm ĩ hay không?

 

Vệ Huyên liếc nàng một cái,

-“Lúc đi tiểu ướt khóc qua, sau đó thay tả là tốt rồi.

 

-“A Huyên đổi tã?” A Uyển mặt trông đợi hỏi.

 

-“Nàng cảm thấy hiện tại chính nàng đang nằm mơ sao?

 

.....

 

A Uyển lần nữa bị hắn chọc giận đến muốn cắn hắn, lại không nghĩ rằng Vệ Huyên lấy tay ôm nàng vào trong lòng, kéo cổ áo của chính hắn ra một chút, bình tĩnh nói:

-“Nàng cắn đi.

 

A Uyển nghẹn đến không chịu nổi, không tốt giọng nói:

-“Cắn cái gì? Có ai giống như ngươi vậy hào phóng kêu người cắn hả? Cũng không sợ mất mặt.

 

-“Cho nàng cắn, đỡ phải nàng nghẹn ở trong lòng đến hỏng mất!.

Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói, âm thanh rất là ôn nhu săn sóc, cử chỉ lại hết sức bệnh xà tinh, rất xung kích người,

-“Sau này nếu là ta chọc giận nàng, nàng liền cắn ta đi…..

 

-“Thế nhưng ta không muốn cắn ngươi….

A Uyển đối với hắn đã vô lực, nói:

-“Tóm lại Trường Cực là hài tử của chúng ta, chàng đối tốt với nó chút thì như thế nào hả? Nếu như sau khi nó lớn lên biết được chàng đối với nó như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu khó chịu. Giống như chàng, nếu như lúc trước Vương gia – phụ vương chàng cũng giống như chàng vậy, năm đó chỉ sợ chàng cũng rất khó chịu đi?

 

Vệ Huyên không nói.

 

A Uyển cảm thấy hấp dẫn, tiếp tục thuyết phục hắn. Nàng sẽ không nói cái loại nhi tử không có phụ thân thương yêu… nàng cái người làm nương này phải tăng gấp bội yêu thương, vân vân….. A Uyển hy vọng nhi tử có một gia đình kiện toàn, ở trong yêu thương của phụ mẫu khỏe mạnh trưởng thành.

 

Cuối cùng vẫn là thuyết phục không có kết quả, A Uyển lại không nhục chí, vì nhi tử, nàng làm sao cũng phải giải trừ khúc mắc của Vệ Huyên, đây không phải là sự tình một sớm một chiều, thế nhưng từ từ đi.

 

Cái từ từ này đến một kết quả, đó là có một lần, A Uyển cố ý đẩy lui nha hoàn bà vú chính mình mang nhi tử, lúc ấy Vệ Huyên cũng ở đó, vừa vặn Tiểu Trường Cực lại tiểu, lúc A Uyển thay tả cho nó tay chân có chút luống cuống, làm cho đầu đầy mồ hôi, trong miệng kêu:

-“A Huyên, chàng qua đây giúp một tay, nó quá nhỏ, ta không dám dùng sức…..

 

Lúc ấy hai chân bánh bao nhỏ đạp đến vui vẻ, đạp tới đạp lui tã bọc trên người, một cái tay nhỏ tạo thành quả đấm quơ quơ, vẻ mặt hết sức ngây thơ không tỳ vết, hoàn toàn không biết nửa người dưới của mình trần như nhộng, đang phơi bày con sâu nhỏ.

 

Vệ Huyên thấy nàng gấp đến độ chóp mũi ra đầy mồ hôi, mặt ghét bỏ cầm lấy tã trong tay A Uyển, hết sức lanh lẹ nhẹ nhàng nắm lấy hai chân bánh bao nhỏ nhắc lên, lót tã ở dưới cái mông nhỏ của nó đàng hoàng, sau đó lại lanh lẹ gói bánh bao nhỏ kỹ lưỡng, nhét nó trở lại cho A Uyển có chút ngốc ra.

 

-“Làm sao mà chàng luyện quen như vậy?

 

A Uyển kinh dị nói, nếu không phải nàng từ chỗ bà vú kia hỏi qua, biết bình thường vị thế tử gia này ngay cả ôm đều không ôm nhi tử một cái, thật đúng là sẽ cảm thấy vị thế tử gia này giống như phò mã phụ thân nàng vậy, học làm cái vú em.

 

-“Nhìn bà vú đổi, thấy nhiều rồi sẽ biết.” Vệ Huyên vẻ mặt đương nhiên.

 

A Uyển lòng Tư Mã Chiêu mọi người đều biết, chỉ cần Vệ Huyên ở nhà, cũng sẽ để cho bà vú ôm Tiểu Trường Cực tới thả vào trước mặt.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi đại khái cũng biết cái gì, cho nên rất sớm đã phân phó bà vú, chỉ cần là thế tử phi phân phó, phải nghe nàng, lâu ngày, Vệ Huyên cũng biết một ít sự tình làm sao chăm sóc trẻ nít nhỏ, chẳng qua là hắn không để ý tới thôi.

 

A Uyển nghe không nhịn được muốn cười, ôm nhi tử cọ đến bên cạnh hắn, đưa hài tử tới, mềm giọng nói:

-“A Huyên, chàng nhìn, thật ra thì nhi tử cũng thật đáng yêu, đúng không?

 

Lúc A Uyển nói như vậy, tiểu tử vừa vặn đem quả đấm nhỏ đặt ở bên mặt, hướng phụ thân nó lộ ra một nụ cười vô xỉ, tính toán rất vừa vặn.

 

Vệ Huyên liếc mắt một cái, lại dời đi tầm mắt, ngược lại không nói gì.

 

Mặc dù dáng vẻ hắn vẫn hờ hững, nhưng A Uyển biết hắn rất rõ, thấy hắn cái dáng vẻ phó chết này liền biết hắn là mạnh miệng, lập tức cũng không giận, chỉ cảm thấy cố gắng của mình vẫn có tiến bộ.

 

Đang lúc A Uyển vừa điều lý thân thể vừa cùng phụ mẫu chăm sóc hài tử, đến tháng hai, bọn họ nhận được tin từ Dương Thành.

 

Mạnh Tự sinh một nam hài.

 

Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi hết sức vui mừng, lúc này hai phu thê liền thương nghị phải đưa lễ vật gì tới, thuận lợi tính toán, chờ lúc hài tử Mạnh Tự đầy tháng, hai phu thê tự mình đi Dương Thành một chuyến.

 

Mạnh Tự cũng lớn lên ở trước mắt phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, tính tình lại dễ thương, nghiễm nhiên hai phu thê xem nàng thành một nữ nhi khác. Bây giờ Mạnh Tự gả đến Dương Thành, bọn họ là người nhà mẹ đẻ, làm sao cũng phải tới chống đỡ cho nàng.

 

Nghe quyết định của phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, A Uyển cũng rất đồng ý, nói:

-“Chờ lúc hài tử đầy tháng đúng lúc là hạ tuần tháng ba, thời tiết cũng ấm, rất thích hợp lên đường.

 

Thật ra thì nàng cũng có chút muốn đi, nhưng cũng biết Vệ Huyên nhất định là không cho phép, lần trước lúc nữ nhi Triệu phu nhân đầy tháng, nàng có thể ra cửa, cũng là Vệ Huyên bọc nàng giống như tên gián điệp, hơn nữa buồng xe ngựa hong đến ấm áp, chuẩn bị hết thảy thỏa đáng mới cho nàng ra cửa, đi xa nhà liền không cần suy nghĩ.

 

-“Đáng tiếc con vẫn còn đang điều dưỡng thân thể, Trường Cực cũng nhỏ, không thể cùng đi.

Trưởng công chúa Khang Nghi ôn nhu nói,

-“Không cần lo lắng, ngày còn dài, ngày sau các con sẽ có cơ hội gặp lại sau.

 

A Uyển vẫn còn có chút buồn buồn không vui.

 

Đợi đến hạ tuần tháng ba, ánh nắng sáng sớm tươi sáng, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi mang theo một xe lễ vật lên đường, Vệ Huyên đặc biệt điều thân binh của mình tới hộ tống bọn họ đi Dương Thành.

 

Đưa phụ mẫu đi xong, A Uyển có chút buồn buồn không vui.

 

Mà lúc này, Tạ ma ma rốt cuộc làm xong sự tình mấy cái Thanh, chọn thời gian, tinh tế nói với A Uyển:

-“Thế tử phi, Thanh Nhã, Thanh Hoàn đều nguyện ý ở lại trong phủ, do ngài làm chủ gả, về phần Thanh Sương... Ngược lại quản gia nói với nô tỳ, nói là Chu thị vệ bên cạnh thế tử tìm tới hắn làm người làm mai mối, hướng ngài cầu cái ân điển, muốn cưới nha đầu Thanh Sương kia.

 

A Uyển có chút kinh ngạc,

-“Chuyện gì xảy ra?

 

Tất nhiên Tạ ma ma đã dò xét rõ ràng chuyện đó, lập tức hé miệng cười, nói:

-“Nha đầu Thanh Sương này miệng lưỡi lanh lợi, thường xuyên hỗ trợ chân chạy cho chúng ta, cùng quản sự, thị vệ ở ngoại viện cũng hay nói chuyện, thường xuyên qua lại, người ở ngoại viện đều biết nàng. Ngoại viện có vài quản sự muốn cầu cưới nàng cho cháu trong nhà, đều nói qua với nô tỳ, chẳng qua là nô tỳ đã dò xét qua cảm thấy không ổn, lại hỏi Thanh Sương, liền không có nói gì với ngài, chỉ nói là ngài sẽ làm chủ cho mấy nha đầu các nàng.

 

A Uyển mỉm cười lắng nghe, tự mình châm trà cho Tạ ma ma, để cho Tạ ma ma không ngừng bận rộn đứng lên tạ ơn, bị A Uyển ngăn lại,

-“Ngài là bà vú của ta, bất quá ta rót chén trà cho ngài, không coi là cái gì.

 

Tạ ma ma mới không có lo sợ tái mét mặt mày, chẳng qua là ánh mắt nhìn về phía A Uyển hết sức ôn hòa.

 

Uống một hớp trà xong, Tạ ma ma tiếp tục nói,

-“Vị Chu thị vệ này năng lực không tệ, mặc dù không so được Lộ quản sự, thế nhưng công phu trên người cũng vững vàng. Hắn có lòng muốn cưới Thanh Sương, liền nói quản gia tới nói qua với nô tỳ, nô tỳ hỏi qua Thanh Sương, tựa hồ nàng cũng là biết Chu thị vệ, lúc ấy mặt đỏ giống như trứng tôm, không nói tiếng nào, nghĩ đến cũng là nhìn vừa mắt.

 

A Uyển nghe được không nhịn được muốn cười, nếu là như vậy, đúng là bớt lo.

 

Mặc dù kiếp này nàng làm giai cấp quyền lợi, thế nhưng trong lòng vẫn là cất giữ một ít lý niệm thói quen kiếp trước, ở việc mà đạo đức cho phép, hy vọng bọn nha hoàn bên cạnh mình đều có kết cục tốt, nếu như chính các nàng tự mình chọn trúng người thì tốt rồi, nàng cũng không muốn làm chuyện dựa theo tâm ý mình tùy tiện gả nha hoàn cho gã sai vặt hoặc quản sự. Nếu là bọn họ tự xem vừa mắt, cầu đến trước mặt mình, tự nhiên đều sẽ đáp ứng, cũng sẽ ban thưởng một khoản đồ cưới.

 

Lập tức, A Uyển liền kêu Thanh Sương tới, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

-“Ta gả ngươi cho Chu thị vệ chịu không? Thế tử nói, mặc dù thân vệ thế tử đều là ký khế ước bán đứt, thế nhưng nếu có một ngày, bọn họ muốn rời đi, thế tử cũng sẽ trả khế ước lại cho hắn, cho dù không có khế ước, vẫn có thể ở trong vương phủ làm hộ viện.

 

Thanh Sương mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu nhìn mũi giày mình, dưới sự thúc giục của Tạ ma ma, hồi lâu mới nhỏ giọng nói:

-“Toàn bằng thế tử phi làm chủ.

 

A Uyển cùng Tạ ma ma nhìn dáng vẻ của nàng, cũng không nhịn được vui vẻ.

 

Chờ đuổi Thanh Sương đi xong, hai người lại thảo luận sự tình của Thanh Nhã cùng Thanh Hoàn, trừ đi quản sự trong phủ, mặc dù có nhân tuyển, nhưng trong thời gian ngắn cũng định không ra, còn phải để cho Tạ ma ma tiếp tục đi hỏi thăm hai cái Thanh mới được.

 

Đang lúc A Uyển bận rộn chuyện chung thân đại sự của bọn nha hoàn thì, Tạ quản sự từ trong thôn trang chạy đến Minh Thủy Thành.

 

Lúc nghe nói Tạ quản sự cầu kiến, A Uyển không khỏi có chút kinh ngạc, lúc này trong thôn trang đang bận chuyện cày bừa vụ xuân, theo lý sẽ phải bề bộn nhiều việc, làm sao Tạ quản sự lại tới đây?

 

Chờ A Uyển đầy bụng nghi ngờ tiếp kiến Tạ quản sự xong, lại thấy mặt hắn xưa nay bình tĩnh ung dung quanh quẩn vẻ kinh hãi không che giấu được, ánh mắt nhìn nàng cũng có mấy phần kính sợ, để cho nàng kinh ngạc không dứt.

 

Tạ quản sự hành lễ với A Uyển xong, liền trầm giọng nói:

-“Thế tử phi, chuyện ngài phân phó hai năm trước….. đã thành công.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 07/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts