Sủng Thê Như Lệnh - Chương 122

☆, Chỉ cần nàng lộ ra vẻ mặt này, có người sẽ gặp xui xẻo!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Xác thực Trịnh quý phi đã bị chọc giận nổ tung.

 

Tỷ tỷ còn chưa nói định thân, muội muội thì chờ không kịp muốn tính chuyện gì hả? Mặc dù bà biết cái này là kết quả nữ nhi của mình làm ra, thế nhưng Trần Quý Nhân lại im lặng không lên tiếng đón nhận như vậy, đơn giản là đáng chết! Còn có con tiện nhân Minh phi kia, càng đáng chết hơn!

 

Trịnh quý phi giận đến ngực phập phồng, ngón tay phát run, nói không ra lời.

 

Nghe được tin tức về Tam công chúa Mạc Như vội vàng tiến cung, nàng lo lắng bà bị tức giận xảy ra nguy hiểm, vội vàng vỗ ngực cho bà, lại hầu hạ bà uống nửa chung trà, rốt cuộc để cho bà thở ra một hơi.

 

-“Mẫu phi, ngài không sao chứ?” Mạc Như thân thiết hỏi.

 

Trịnh quý phi sắc mặt đen tối, cắn răng nghiến lợi nói:

-“Tốt cho một cái Trần Quý Nhân, tốt cho một cái Minh phi!

 

Móng tay bấm vào lòng bàn tay, bà lại không hề cảm thấy đau đớn, cười lạnh nói:

-“Bổn cung không có sao, trước giữ Tam muội muội ngươi thôi! Hiện giờ Thông nhi hắn ở nơi nào?

 

Mạc Như nói:

-“Mới vừa rồi con dâu cùng phu quân đi thăm Tứ muội muội xong, phu quân liền đi thỉnh an phụ hoàng.

 

Sau khi nghe xong, Trịnh quý phi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình có một nhi tử thông minh thật là quá tốt, để cho bị nữ nhi ngu xuẩn làm cho giận đến đau đầu Trịnh quý phi rốt cuộc có chút an ủi, bà nắm tay của Mạc Như nói:

-“Bổn cung không sao, ngươi thay Bổn cung đi Nhân Thọ cung vấn an Thái hậu đi.

 

Sau khi Mạc Như nghe xong, trong lòng biết Trịnh quý phi không yên tâm Tam công chúa, để cho mình tìm cơ hội đi xem tình huống Tam công chúa một chút đây. Trong lòng hiểu, liền đáp một tiếng, sửa sang lại y phục trên người, thuận theo cung nhân hầu hạ phủ thêm áo choàng da chồn, bước tới Nhân Thọ cung.

 

Đợi sau khi Mạc Như rời đi, mặt Trịnh quý phi âm trầm, tiện tay quét ngọn đèn trên bàn trà rơi xuống đất.

 

Trong chánh điện Chiêu Dương cung vang lên tiếng đồ sứ bể vụng, cung nhân canh giữ ở cửa chỉ có thể rụt cổ lại, không dám đi vào khuyên, sợ mình bị giận chó mắng mèo. Cho đến thanh âm bên trong yên tĩnh lại, ma ma tâm phúc của Trịnh quý phi mới mang theo cung nhân đi vào thu thập.

 

Lúc này, Trịnh quý phi đã khôi phục tư thế ung dung lạnh nhạt thường ngày, mặc dù không so được mấy cung phi trẻ tuổi tiên hoạt mới tiến cung, thế nhưng lại có thêm mấy phần lắng đọng theo năm tháng, thanh nhã như cúc, ưu nhã tự nhiên. Đây cũng là nguyên nhân thỉnh thoảng Văn Đức đế vẫn thích tới chỗ bà ngồi một chút, nếu không phải trong hai năm qua có Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử liên lụy, Trịnh quý phi vẫn là người đắc ý nhất trong cung, Minh phi cũng chỉ có thể đứng qua một bên.

 

Chờ cung nhân thu thập xong lui ra, Trịnh quý phi hỏi ma ma tâm phúc,

-“Chỗ Ngũ hoàng tử như thế nào?

 

Ma ma đáp:

-“Nương nương yên tâm, điện hạ hết thảy mạnh khỏe, nghe nói hôm nay điện hạ lại đã chép xong mấy cuốn kinh sách đưa đến phật đường cung phụng, lấy lý do là cầu Phật tổ phù hộ thân thể Thái hậu nương nương và Hoàng thượng khỏe mạnh. Điện hạ hiếu thuận như vậy, nếu như Hoàng thượng biết, tất nhiên sẽ rất vui vẻ.

 

Trịnh quý phi nhàn nhạt nói:

-“Vậy cũng phải để cho Hoàng thượng biết mới được.

 

Dứt lời, trong lòng đã có chủ ý, gọi một cung nhân tới, dặn dò mấy câu, để cho đi làm.

 

Đối với Ngũ hoàng tử, Trịnh quý phi cũng không quá lo lắng, mặc dù lần này nhi tử bị người tố giác chuyện hắn nam phong, chọc giận Hoàng thượng. Thế nhưng rốt cuộc vẫn là nhi tử hoàng thượng, coi như nhất thời giận đến tàn nhẫn, một lúc sau, hơn nữa nhi tử quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, sớm muộn gì Hoàng thượng sẽ bớt giận, lại lấy lòng dạ tiểu nhi tử, rất nhanh liền sẽ đem chính mình trích ra.

 

So với tiểu nhi tử, Trịnh quý phi càng tức giận tiểu nữ nhi, đơn giản là một đồng đội heo không có cách nào với nàng! Thế nhưng trong lòng cáu giận đi nữa, đó cũng là từ trong bụng bà bò ra, không thể mặc kệ.

 

Thở dài, Trịnh quý phi nói:

-“Trước ngươi đi nhìn Tứ công chúa một chút, đưa chút dược liệu tới đó, lúc đó nhìn kỹ thần sắc Trần Quý Nhân, trở lại bẩm báo cùng Bổn cung.

 

Mặc dù lúc này hận không được giết chết hai mẹ con Trần Quý Nhân, thế nhưng Trịnh quý phi vẫn là không thể không cắn chặt răng, trước thu thập khắc phục hậu quả cho nữ nhi ngu xuẩn.

 

Ma ma đáp ứng, đi liền chuẩn bị.

 

Chờ người trong điện lui ra hết, Trịnh quý phi mỏi mệt dựa vào sạp mĩ nhân, trong lòng suy nghĩ hành động của Minh phi, còn có hoàng hậu đã lâu chưa từng có động tĩnh gì. Vốn là hoàng hậu ngu xuẩn như vậy, bà là không lo lắng, thế nhưng bây giờ bên cạnh hoàng hậu thêm một cái thái tử phi quỷ dị giúp đỡ, Trịnh quý phi không thể không thận trọng. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong khi Trịnh quý phi đang suy nghĩ, lúc này hoàng hậu nhìn một tuồng kịch, cười đến vui vẻ.

 

Hoàng hậu vừa mở tâm, liền muốn phạm vào ngu xuẩn. Thật may là Mạnh Vân rất sáng suốt cản lại, hơn nữa mang theo nhi tử tới, bỏ bánh bao nhỏ vào trong ngực hoàng hậu, chính mình tiếp nhận cung vụ đến xem, thuận tiện hỏi thăm bệnh tình Tứ công chúa.

 

Tứ công chúa sống hay chết hoàng hậu mới không quan tâm đâu, cái cô nàng chết dầm đó trước kia không ít liên hợp cùng Tam công chúa tới chọc giận bà cùng nữ nhi Thanh Ninh, đều là tiện nhân.

 

Hoàng hậu vừa ở trong lòng hầm hừ vừa ôm tôn tử, chọc hắn nói chuyện, lại bị tôn tử không nể mặt làm lơ. Hoàng trưởng tôn điện hạ tay lôi một cái tiểu cầu màu sắc rực rỡ, quăng một trên một dưới, trên tiểu cầu có buộc cái chuông nhỏ phát ra thanh âm lanh lảnh.

 

Mạnh Vân cẩn thận hỏi thăm bệnh tình Tứ công chúa, bất quá là cảm nhiễm phong hàn, tiếp theo phát sốt cao, hiện nay đã giảm nhiệt, chỉ là đả thương phế quản, ho khan không ngừng, còn phải uống thuốc, cẩn thận nghỉ ngơi.

 

Theo cung nhân hầu hạ nói, trận này Tam công chúa buổi tối cảm thấy không khí không lưu thông, bảo cung nhân mở cửa sổ ngủ, hơn nữa ra lệnh Tứ công chúa tới ngủ cùng nàng, khiến cho Tứ công chúa không cẩn thận cảm nhiễm phong hàn.

 

Nghe như vậy, xác thực có thể là Tam công chúa cố ý để cho Tứ công chúa cảm nhiễm phong hàn, dù sao hai người cùng ngủ một phòng, Tam công chúa tính tình bá đạo, có thể ở giữa ngáng chân, để cho Tứ công chúa cảm nhiễm phong hàn thôi, cũng không coi là chuyện gì, càng sẽ không biết Tứ công chúa bệnh thế mà rất nặng, suýt chút nữa đã không còn, ngay cả hoàng đế đều đã kinh động.

 

Hoàng hậu nghe đến đó, lẩm bẩm nói:

-“Tam công chúa chính là xấu tính, sự tình bắt nạt tỷ muội cũng làm ra được.

 

Khi thấy Mạnh Vân quét mắt tới, hoàng hậu rụt cổ một cái, ôm tôn tử nhít xa một chút, có chút không phục nói:

-“Chuyện này vừa xem đã hiểu…..

 

Mạnh Vân thở dài, vừa cẩn thận hỏi thăm cung nhân một ít chi tiết, sau đó như có điều suy nghĩ.

 

Hoàng hậu thấy vậy, lại không chịu cô đơn tìm cảm giác tồn tại hỏi,

-“Vân nhi à, có cái gì không đúng sao?

 

-“Aa nha…..” Hoàng trưởng tôn cũng hướng mẫu thân kêu một tiếng, tựa hồ đang phụ họa tổ mẫu.

 

Hoàng hậu vui vẻ, không để ý tôn tử nhíu lại chân mày nhỏ bé hướng về phía mặt bánh bao khả ái hôn một cái, nói với Mạnh Vân:

-“Ngươi nhìn, Hạo nhi cũng hỏi đấy!.

 

Bị vô lễ, hoàng trưởng tôn điện hạ nổi giận, một chân đạp ngực hoàng hậu, đáng tiếc hai chân điều mềm nhũn như củ sen không sức lực, hoàng hậu không chỉ có không đau, ngược lại cho là tôn tử đang chơi đùa với bà đây, càng vui vẻ…..

 

Khổ bức, hoàng trưởng tôn còn chưa biết nói chuyện!

 

Mạnh Vân nói:

-“Mặc dù tính tình Tam muội muội bá đạo một chút, cũng không sẽ ở loại thời tiết này không để cho Tứ muội muội đắp chăn, hơn nữa còn có cung nhân gác đêm ở đó, nếu như Tam muội muội thật làm loại chuyện như vậy, hoàng tổ mẫu nhất định không thích, Tam muội muội không ngu xuẩn như vậy. Lại nghe nói khoảng thời gian này Tứ muội muội nghỉ ngơi không tốt, thần sắc tiều tụy, dưới mắt thường có màu xanh.

 

Hoàng hậu chậm nửa nhịp, mới nói:

-“Là Tứ nha đầu cố ý làm cho mình bị bệnh?

 

Mạnh Vân gật đầu, bưng chè cung nhân trình lên nhấp một hớp, thấy nhi tử một đôi mắt tròn xoe nhìn tới, rõ ràng muốn vươn tay tới bắt, liền bưng chén ra xa một chút, sau đó ngay trước mặt nhi tử, thong thả ung dung ăn chè, tùy tiểu tử đưa tay mập a a gọi muốn nếm thử một chút, lại không có để ý đến nó.

 

Hoàng hậu:

…..!

 

Bị con dâu kích thích một hồi, hoàng hậu rốt cuộc mới phản ứng, Tứ công chúa vì rời đi Nhân Thọ cung, thoát khỏi Tam công chúa dùng thế lực bắt ép, đối với chính mình thật đúng là ngoan tâm. Mặc dù bị một lần tội, bất quá lại thành công rời khỏi Nhân Thọ cung, còn đen Tam công chúa một lần, thậm chí bây giờ ngay cả hôn sự của mình đều giải quyết.

 

Một mũi tên trúng ba đích!

 

Lúc này Hoàng hậu mới phát hiện, quả nhiên trong cung các công chúa hoàng tử không một ai an phận, thật là chán ghét cực kỳ.

 

-“Phụ hoàng đã truyền lời, mẫu hậu phải nhanh chóng chọn phò mã cho Tứ muội muội mới được.

Mạnh Vân tiếp tục nói,

-“Nhân tuyển này, tốt nhất mẫu hậu gọi Trần Quý Nhân tới thương lượng một chút, nếu như có thể để cho chính Trần Quý Nhân tự chọn, tốt hơn…..

 

Hoàng hậu sau khi nghe xong, nói:

-“Được, Bổn cung đã biết!

 

Sau đó nghĩ đến đoán chừng lúc này Trịnh quý phi đang tức giận đến sắp nổ tung, trong lòng không nhịn được rất vui vẻ, cảm thấy lần này Trịnh quý phi mất hết thể diện, tỷ tỷ còn chưa định hôn sự, muội muội đã đuổi ở phía trước, hơn nữa còn là miệng vàng lời ngọc của Hoàng thượng, cho dù trong lòng Trịnh quý phi có oán hận, cũng không dám nói gì!

 

Vui vẻ một hồi, hoàng hậu đột nhiên nhớ lại Minh phi đã gây sóng gió, không vui nói:

-“Nữ nhân kia thủ đoạn thật là cao cường!

 

-“Đáng tiếc mệnh không tốt!” Mạnh Vân tiếp một câu.

 

Câu này dễ dàng bỏ đi vị chua trong lòng hoàng hậu, nhất thời thần thanh khí sảng, cảm thấy con dâu thật là tri kỷ, trong lúc nhất thời nhìn nàng thật là cực kỳ thuận mắt.

 

Minh phi đúng là mệnh không tốt nha, chiếm được sủng ái của hoàng đế, thế nhưng nhiều năm không có tin tức, một nữ nhân không thể sanh, cho dù có thể đấu, cuối cùng chỉ biết làm đồ cưới cho người khác.

 

Bất quá, Mạnh Vân lại cảm thấy bây giờ Minh phi đấu với Trịnh quý phi lực lượng ngang nhau là cực kỳ tốt, vừa đúng để cho nhất mạch của hoàng hậu lui ở sau từ từ ổn định phát triển, để cho Thái tử không quá chói mắt, dùng thế lực bắt ép phi tử hai cung ở trong một cái cục diện, như thế mới tốt. Chẳng qua là... Nàng lại có chút bận tâm sợ chuyện không phát triển như dự đoán của mình.

 

Nguyên nhân chính là vị ở Thái cực điện kia.

 

Mạnh Vân ánh mắt xa xưa, nhìn về phương hướng Thái cực điện, chỉ hy vọng vị hoàng đế kia không làm chuyện quá tuyệt tình, nếu không...

 

Hoàng hậu đang ôm tôn tử vui đùa, đột nhiên thấy con dâu nhìn phương hướng cửa điện, biểu tình kia…., nhất thời sống lưng phát lạnh, trực giác có người sẽ gặp xui xẻo.

 

Lần trước lúc nàng lộ ra vẻ mặt này, Thục phi cùng huệ phi liền bị Thái hậu trách cứ, liên đới Hoàng thượng cũng không thích các nàng, rất là lạnh nhạt một phen, đánh kiêu ngạo của hai người không còn, mỗi người ảo não trốn ở trong cung ăn chay niệm phật, cho tới bây giờ cũng không quá dám nói chuyện, cũng không giống như trước luôn là nhảy ra cách ứng chính mình. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Qua mấy ngày, A Uyển lại nghe trong cung truyền đến tin tức, Văn Đức đế đột nhiên đến cung điện cấm bế Ngũ hoàng tử Vệ Chung, lúc đi ra mang theo một xấp giấy phía trên viết đầy chữ kinh phật màu đỏ như máu.

 

Tiếp theo, rất nhanh, lại truyền ra Văn Đức đế ở trên triều đình trước mặt mọi người khen thưởng Tam hoàng tử, tự mình chọn lựa phò mã cho Tứ công chúa.

 

Trong Nhân Thọ cung vẫn lặng yên không một tiếng động.

 

A Uyển yên lặng hồi lâu, thở dài, quả nhiên có thể leo đến vị trí kia, lại kiêm hai nhi tử có chỉ số thông minh không tệ, Trịnh quý phi còn có thể tiếp tục nhảy nhót, ngược lại Minh phi trẻ tuổi đẹp đẽ, đáng tiếc không có nhi tử, sức lực không đủ.

 

Trong hoàng cung này trừ tranh đua sủng ái của hoàng đế ra, còn phải tranh đua nhi tử, Trịnh quý phi cùng Minh phi thi đấu lôi đài, hai người có thắng thua, trong lúc nhất thời thắng bại khó phân, bất quá xem ra, vẫn là phần thắng của Trịnh quý phi tương đối lớn.

 

Những chuyện này sau khi qua lỗ tai, A Uyển liền thả xuống, hiện nay không có quan hệ gì với nàng, cũng không cần nàng làm gì, sống qua ngày thật tốt, dưỡng thân thể của mình cho khỏe là được.

 

Theo thời tiết càng ngày càng lạnh, A Uyển cũng không thích ra cửa, cả ngày co đầu rút cổ ở trong phòng, ôm bình nước nóng, cơ hồ thành một con gấu ngủ đông.

 

Ngược lại Vệ Ái rất có tinh thần, thấy A Uyển co đầu rút cổ, nàng cũng tới theo A Uyển ngồi, yên tĩnh ngồi ở một bên thêu hoặc là đọc sách! Cũng có chuyện làm, sẽ không quấy rầy đến A Uyển, phảng phất chỉ cần có thể ngồi ở chỗ này, lúc ngẩng đầu là có thể nhìn thấy A Uyển, nàng đã đủ hài lòng.

 

A Uyển bị tiểu cô nương này ngây ngô không chịu được, đặc biệt là tiểu cô nương có một tay thêu sống tuyệt vời, may vá thành thạo, mấy cái liền làm ra một cái khăn thêu tinh xảo. Khăn tay, hà bao, đai buộc đầu, phiến bộ, quần áo, các thứ vân vân… làm ra cực kỳ tinh xảo, sau đó mặt nàng đỏ hồng đưa cho A Uyển.

 

-“Đây là làm cho tẩu tẩu.

 

Tiểu cô nương mặt đỏ hồng lần nữa bắn ra dáng dấp con chó nhỏ, một đôi mắt ướt nhẹp.

 

A Uyển lần nữa bị ngây thơ giết, sau đó nhận hết thảy, hơn nữa rất nhanh liền dùng tiểu cô tử làm đồ vật cho nàng, nhỏ như khăn tay, lớn như quần áo. Tiểu cô nương thấy được, càng hăng hái, tinh thần phấn chấn, quyết định tiếp tục làm một cái áo choàng da cáo cho A Uyển, lúc mùa thu nàng được một tấm da cáo lửa thượng hạng, vừa đúng vội cầm tới làm áo choàng cho A Uyển.

 

Thụy Vương phu thê: há miệng!

 

Khuê nữ, có phải con quên mất phụ mẫu hay không?

 

A Uyển sợ nàng cả ngày làm loại vật này tổn thương đôi mắt, hơn nữa trong phủ cũng có thợ châm tuyến, cũng không cần nàng một Đại tiểu thư vương phủ tự mình làm cái gì, vội vàng tìm chút chuyện khác cho nàng làm, để cho nàng hoạt động nhiều một chút.

 

Vì vậy, Vệ Ái ra ngoài đi một vòng, sau đó chống đỡ phong tuyết đi chiết một cành hoa mai trở lại cho A Uyển cắm bình, hơn nữa hỏi:

-“Đại tẩu, cành mai này đẹp không?

 

A Uyển rụt chân vùi ở trên kháng ấm áp, đang lật xem sổ sách, ngẩng đầu nhìn một cái, liền nói:

-“Đẹp lắm!.

 

Tiểu cô nương vui rạo rực nở nụ cười, ôm khuông châm tuyến để ở một bên, leo lên trên kháng ngồi cùng A Uyển, lấy ra cái áo choàng đang làm một nửa, nói với A Uyển:

-“Vậy muội thêu cành mai này ở vạt áo choàng này đi.

 

-“Được, bất quá chớ làm quá lâu, cẩn thận tổn thương đôi mắt.

 

-“Sẽ không, muội làm rất nhanh.

 

Tiểu cô nương xác thực làm rất nhanh, chỉ cần trong tay cầm kim, tốc độ may vá thành thạo, A Uyển nhìn hoa cả mắt, cảm thấy ngay cả tú nương lợi hại nhất cũng so ra kém nàng, đơn giản có thể nói thần kỹ, cũng không biết nàng là như thế nào luyện thành kỹ năng này. Chẳng lẽ đây là kỹ năng đặc biệt của người hướng nội, chuyên chú một chuyện, lâu ngày liền luyện thành thần kỹ?

 

A Uyển nhớ lại khi còn bé mỗi lúc tới phủ Thụy Vương, cũng sẽ thấy Vệ Ái giống như bối cảnh im lặng ngồi ở bên cạnh thêu thùa, khi đó còn tưởng rằng Thụy Vương phi đang dạy nữ nhi nữ hồng, ai biết lúc hỏi qua tỳ nữ hầu hạ Vệ Ái mới biết, cô nương này chỉ cần không có việc gì, sẽ cầm kim đâm tới, đắm chìm trong thế giới thêu thùa.

 

(Chú thích: bối cảnh nghĩa là cảnh vật làm nền cho chủ thể trong một bức vẻ hoặc hình chụp)

 

Có một tiểu cô nương ngây thơ hướng nội làm bạn như vậy, mấy ngày này A Uyển trôi qua cực kỳ vui vẻ, chẳng qua là tháng mười một đến, trong lòng nàng càng ngày càng lo lắng Vệ Huyên chậm chạp không về.

 

Vốn nói chỉ là một tháng sẽ trở lại, nhưng bây giờ đã qua nửa tháng, cũng không có chút tin tức, chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra? Hoặc là đường không dễ đi nên bị trì hoãn?

 

Phát hiện A Uyển đang ngẩn người, Vệ Ái hỏi:

-“Đại tẩu đang nhớ tới đại ca phải không?

 

-“Ừ, không biết hiện nay hắn như thế nào?” A Uyển hờ hững trả lời.

 

-“Không có chuyện gì, đại ca rất lợi hại, nhất định rất mau sẽ trở lại...

 

A Uyển lại ừ một tiếng, lúc lấy lại tinh thần, thấy tiểu cô nương sợ hãi nhìn mình, cố gắng an ủi, có cảm giác nói một đằng nghĩ một nẻo, khóe miệng hơi nhếch lên.

 

Vệ Huyên đây là có nhiều hung tàn, mới có thể làm cho muội muội của hắn sợ đến như vậy, ngay cả nhắc đến tên của hắn đều sợ không thôi?

 

Bất quá, rõ ràng sợ hãi như vậy, tiểu cô nương quả nhiên là ngốc nghếch vẫn dũng cảm an ủi mình, A Uyển ôm nàng một cái, để cho tiểu cô nương xấu hổ cười.

 

Nụ cười này, A Uyển đột nhiên phát hiện Vệ Ái cùng Vệ Huyên quả nhiên là thân huynh muội, dáng vẻ xấu hổ lại vô cùng tương tự.

 

Đột nhiên có chút nhớ hắn.

 

Ngay khi A Uyển cảm thấy có chút nhớ người nào đó, buổi tối hôm đó, lúc đang vùi ở trong chăn ấm áp ngủ say, gò má bị một vật lạnh băng đụng phải, lạnh đến nàng run lập cập, theo bản năng co đầu vào trong chăn ngủ tiếp.

 

Nhưng ai biết vật lạnh băng vẫn tiếp tục quấy rầy, tức giận bị đánh thức trực tiếp bị đốt lên, sau đó co lại nắm đấm liền đập tới.

 

-“Ao ——”

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 09/03/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts