Sủng Thê Như Lệnh - Chương 061

☆, Chỉ có A Uyển có thể sờ hắn, những người khác tránh ra!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Sau khi tin tức Huệ An quận chúa được hoàng đế sắc phong làm thái tử phi truyền đi, toàn bộ kinh thành nhất thời xôn xao.

 

Kể từ sau khi Thái tử dần dần lớn lên, hôn sự của hắn cũng bị đặt ở trên triều đình. Triều thần đều biết Thái tử thể chất yếu đuối, trừ đi khuyết điểm này, Thái tử tài tình bén nhạy, văn thải nổi bật, đức hạnh gồm nhiều mặt, thật sự là chọn không ra cái khuyết điểm gì? Bởi vì hắn là trưởng tử, mặc dù thể chất yếu đuối, nhưng phong làm Thái tử cũng là chuyện tình đương nhiên, chỉ mong hắn lớn tuổi chút, thân thể dưỡng tốt hơn, sẽ là phúc của giang sơn xã tắc.

 

Lúc trước thân thể Thái tử không tốt, hoàng đế cũng đưa đẩy chưa chọn cho hắn thái tử phi, để cho triều thần trong triều ủng hộ Thái tử trong lòng không chắc chắn, đặc biệt là những hoàng tử khác dần dần lớn lên, trên triều đình sóng ngầm mãnh liệt, địa vị Thái tử cũng tràn ngập nguy cơ.

 

Hiện nay thái tử phi định xuống, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong thái tử phi vào cửa, nếu như có thể sớm ngày sinh ra hoàng tôn vậy thì càng tốt hơn, đến lúc đó vị trí Thái tử cũng càng có chỗ dựa vào.

 

Lúc biết thái tử phi là Huệ An quận chúa nữ nhi của Trưởng công chúa Khang Bình, người người trong kinh thành hâm mộ ghen tỵ thất vọng hoặc là may mắn, các loại phản ứng đều có, bất quá bất luận mọi người đối với chuyện này ôm dạng tâm sự gì, nhân tuyển thái tử phi đã quyết định, không cách nào thay đổi.

 

Không nói trên triều, các nữ nhân trong hậu cung cũng bởi vì chuyện này phản ứng không đồng nhất.

 

Vệ Huyên ngồi ở đình thủy tạ trong Tùy Phong viện thoải mái uống nước đá ô mai, gác chân lên bàn, híp mắt nghe thuộc hạ báo cáo, không nhịn được cười lên.

 

-"Quý phi nương nương không cẩn thận thất thủ đập một bộ đồ sứ thanh hoa? Xem ra hỏa khí rất lớn mà.

 

Vệ Huyên đời trước lớn lối gần hai mươi năm, rất ít sẽ để người ở trong mắt. Mà Trịnh quý phi lại là di di, đối với hắn mà nói cũng bất quá là một nữ nhân hoan tâm mà thôi, hắn không để bà ở trong mắt, cho nên cũng không hiểu rất rõ cách làm người của Trịnh quý phi.

 

Dĩ nhiên, cái này cũng là do Trịnh quý phi cố ý ngụy trang, bà giả bộ cả đời cũng coi là một người lợi hại. Bất quá có thể để cho một nữ nhân giỏi ngụy trang như vậy thất thủ mà đập bể đồ, có thể thấy được bà đối với chuyện Mạnh Vân trở thành thái tử phi cực kỳ e ngại.

 

Mặc dù Trưởng công chúa Khang Bình chẳng qua là một công chúa đã gả cho người, nhưng bà ở trước mặt Thái hậu cùng hoàng đế cũng có thể nói chuyện, đó là trợ lực tốt nhất cho Thái tử, cũng không phải là khiến cho Trịnh quý phi tức tối không chịu được sao.

 

Nguyên bản Trịnh quý phi hy vọng nhân tuyển thái tử phi tốt nhất nên chọn lựa từ phủ Thừa Ân Công, vì thế bà còn đặc biệt dùng lời ám hiệu lộn cho Hoàng hậu, vốn là thấy đoạn thời gian gần đây hoàng hậu luôn luôn cho đòi cô nương của phủ Thừa Ân Công vào cung làm bạn, trong lòng còn âm thầm cao hứng, nhưng ai biết căn bản hoàng đế lại không có thương lượng cùng hoàng hậu, liền tự tiện định ra nhân tuyển thái tử phi.

 

Trịnh quý phi đã tính sai, bà không nghĩ tới bởi vì hoàng hậu luôn là ra chiêu bất ngờ, hoàng đế cũng không tin lắm ánh mắt của hoàng hậu, đồng thời đối với nhân tuyển thái tử phi, hoàng đế càng là cảm thấy thương lượng cùng hoàng hậu không có gì hay, liền định xuống như vậy.

 

Trịnh quý phi tính toán không thành, nghĩ đến Thái tử sau này sẽ có nhạc mẫu đắc lực giúp đỡ, không nuốt trôi một cỗ tức khí?

 

Trịnh quý phi chịu thiệt, dĩ nhiên Vệ Huyên rất cao hứng, bất quá cao hứng đi qua, nghĩ đến Văn Đức đế cũng không cho hoàng hậu một chút mặt mũi, không khỏi bĩu môi.

 

Sau khi nghe xong phản ứng của mấy người trong cung, Vệ Huyên phất tay để cho người lui ra.

 

Thái tử phi định ra rồi, hôn kỳ liền định ở hai năm sau, thời gian ngược lại coi như rộng rãi. Vệ Huyên hồi tưởng đến sức chiến đấu của Mạnh Vân ở đời trước, sau này có nàng tọa trấn ở trong cung, hoàng hậu muốn phạm ngu xuẩn cũng không dễ dàng...

 

Kiếp trước nếu không phải Thái tử chết, Mạnh Vân bị Thái tử liên lụy bệnh chết trong cung, sợ rằng người cười đến cuối cùng đó là hoàng hậu, nào có tới phiên Trịnh quý phi.

 

Trước kia Vệ Huyên hoài nghi đối với cái chết của Thái tử, mấy năm này luôn luôn ra vào phủ công chúa, bởi vì A Uyển cũng cùng Tỷ đệ Mạnh gia quen thuộc, sau khi cảm nhận được khả năng của Mạnh Vân, Vệ Huyên cảm thấy thật sự Thái tử có thể không giống như đời trước là chết ở trên người nữ nhân như vậy……sợ rằng trong đó còn có ẩn tình khác.

 

Nghĩ tới đây, Vệ Huyên nói với Lộ Bình:

-“Nhắn với Thường Diễn, bảo hắn trông chừng Đông cung, chú ý mấy người hầu hạ bên người Thái tử điện hạ một chút.

 

Lộ Bình vâng dạ đáp lời.

 

Đời này nếu lựa chọn làm đồng minh với Thái tử, Vệ Huyên sẽ không cho phép Thái tử giống như đời trước thanh niên mất sớm như vậy, tiện nghi cho Tam hoàng tử. Hắn còn muốn phách lối cả đời, dĩ nhiên là phải chọn một người có thể nhẫn nại với hắn.

 

Thái tử là một người thông minh, so với Tam hoàng tử lòng dạ hẹp hòi cùng Ngũ hoàng tử âm độc thì tốt hơn rất nhiều… lại có Mạnh Vân ở kề bên, Vệ Huyên lại thêm mấy phần tự tin.

 

Về phần những hoàng tử khác, bởi vì mẹ đẻ phần vị không cao, Vệ Huyên cũng không có quá để bọn họ ở trong lòng.

 

Lặng lẽ hồi tưởng lại sự tình đời trước một lần, Vệ Huyên bỏ lại cái chén trong tay, sửa lại y phục trên người, nhìn sắc trời, chuẩn bị đi phủ công chúa tìm A Uyển.

 

Chẳng qua là mới vừa ra cửa, Vệ Huyên đã bị người cản lại.

 

Vinh Vương dáng tươi cười rực rỡ đi tới, đưa tay nắm lấy vai của hắn,

-"A Huyên, hiện tại thời tiết rất tốt, chúng ta đi Vị Trân Trai nếm thử một chút mùi vị vịt quay nơi đó như thế nào?

 

Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn hắn, chê nói:

-“Tiểu hoàng thúc! Không phải ta đã nói với ngươi, gần đây ngươi ăn quá nhiều, mặt mũi này cũng đã tròn lên một vòng, sau này sẽ biến thành tên béo.

 

Vinh Vương nghe xong sờ mặt chính mình có không ít thịt, cau mày suy tư, cuối cùng lộ ra biểu tình lấy nghĩa xả thân, nói:

-"Chết dưới thức ăn ngon cũng thỏa mãn! Vì mỹ vị của thiên hạ này, biến thành tên Béo lại ngại gì!

 

Nói xong, không nói thêm lời gì kéo Vệ Huyên đi.

 

Bọn thị vệ đi theo Vinh Vương cùng Vệ Huyên nhìn thẳng vào mắt nhau, chỉ đành phải bất đắc dĩ đuổi theo.

 

Vị Trân Trai là cửa hiệu tửu lâu lâu đời nổi danh trong kinh thành, cứ nghe bên trong có tám kỳ, tám kỳ này chính là tụ tập nguyên liệu nấu ăn là bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên đất làm thành bát trân quái, chỉ một chỗ đó, không còn chi nhánh. Mà nghe nói tay nghề bát trân quái này là bí phương tổ truyền của chưởng quỹ Vị Trân Trai, người ngoài căn bản không học được, dẫn đến Vị Trân Trai này khách hàng không ngừng.

 

Đến Vị Trân Trai, Vinh Vương có nhã gian ở chỗ này, không cần giống như những người ở trong đại sảnh đứng xếp hàng mới có thể vào.

 

Tiểu nhị chạy bàn đã sớm nhận biết Vinh Vương người thường tới cửa hàng, ân cần tới chiêu đãi, rất nhanh liền đưa lên một mâm bàn thức ăn ngon cho bọn họ, thêm một bầu rượu vang hoa điêu.

 

Chờ sau khi điếm tiểu nhị đi xuống, cửa nhã gian đóng lại, thị vệ canh giữ ở trước cửa nhã gian.

 

Cửa sổ nhã gian hướng về phía sông của nội thành, từ cửa sổ nhìn xuống, có thể thấy sông hồ liên tiếp, mặt hồ sóng nước lấp loáng, ngừng mấy chiếc thuyền hoa, xa xa có thể nghe được tiếng sáo trúc truyền tới.

 

Vệ Huyên liếc mắt quan sát chung quanh, ngược lại là nơi thích hợp để nói chuyện, nhã gian có cách âm, cũng không sợ có người ở ngoài nghe lén.

 

-“Tới tới tới, chúng ta trước ăn no một bữa, ăn xong rồi mới dễ nói chuyện.

 

Vinh Vương không nói lời gì, cầm đũa lên liền bắt đầu ăn uống thỏa thích, cũng không câu nệ dáng vẻ trưởng bối gì, trực tiếp coi Vệ Huyên trở thành ngang hàng.

 

Vệ Huyên thấy tướng ăn của hắn như vậy, cười nhạo nói:

-“Nếu để cho người ở trong cung nhìn thấy tướng ăn không hề có dáng vẻ này của ngươi, không chừng hoàng tổ mẫu sẽ đưa mấy vị ma ma tới dạy dỗ ngươi lễ nghi.

 

Vinh Vương ăn một miếng vịt quay xốp giòn, bề ngoài xốp giòn, thịt bên trong mềm mại hợp với nước chấm, đơn giản là khẩu vị cực phẩm, hắn ở trong cung đã ăn qua những món ngự trù làm, nhưng vẫn cảm thấy mùi vịt quay này làm cực kỳ ngon, không hổ là Vị Trân Trai đối với đồ ăn coi trọng nhất, mỗi lần đưa ra món ăn, đều là mỹ vị khó có được.

 

-"Không cần gấp gáp, ngược lại ở trong cung, xưa nay lễ nghi của ta cực tốt, dĩ nhiên là sẽ không để cho bọn họ nhìn thấy. Nhanh lên một chút ăn đi, lạnh sẽ ăn không ngon.

 

Hai nam hài một lớn một nhỏ đều đang ở thời điểm thân thể phát triển, lại đối mặt với một bàn mỹ vị, đơn giản là gió cuốn mây tan, rất nhanh liền quét sạch một bàn thức ăn.

 

Bất quá so với Vinh Vương thuần túy đang hưởng thụ, Vệ Huyên lại dụng tâm ghi nhớ mỗi một mùi vị của món ăn, lặng lẽ tính món ăn nào thì thích hợp cho A Uyển ăn, đợi lát nữa mang về cho A Uyển nếm thử một chút.

 

-"Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Không phải nhớ Thọ An nhà Khang Nghi tỷ tỷ chứ?

 

Vinh Vương ưỡn bụng ngồi trên tháp cạnh cửa sổ, trong tay đang bưng một ly trà, nhìn vô cùng thích ý, khuôn mặt anh tuấn kia có mấy phần tương tự với Văn Đức đế, bởi vì mấy năm nay ăn uống thả cửa, tròn lên không ít, nhìn thấy rất có da thịt.

 

-"Mắc mớ gì tới ngươi?

 

Vệ Huyên không thích người ngoài đề cập đến A Uyển, liên tục nói tên của nàng cũng cảm thấy là một loại làm nhục.

 

Vinh Vương liếc hắn một cái, đã sớm biết cái tiểu tử hung tàn này luôn vì Thọ An mà bạo phát sức chiến đấu, cũng không đi chọc hắn, nói:

-“Thái tử phi đã định ra rồi, không nghĩ tới sẽ là Huệ An nhà Khang Bình tỷ tỷ, phen này có trò hay để nhìn. Hoàng tẩu tựa hồ không thích Huệ An, không biết sao Thái tử điện hạ lại thích vô cùng, thấy tâm tình Thanh Ninh cũng không tồi, rất là hài lòng, Trịnh quý phi lại có chút thất ý.

 

Đây là tin tức lúc trước Vệ Huyên đã có được, nghe được hắn nói không phản ứng gì, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

 

Vinh Vương lải nhải nói cùng hắn một thời gian, thấy hắn thủy chung vẫn bình tĩnh ngồi đó, quá mức không thú vị, cuối cùng nói:

-“Hoàng thượng gần đây đối với ta không đề phòng, Thái hậu cũng vẻ mặt ôn hòa không ít, xem ra ngươi nói là chính xác!

 

Lúc này, Vệ Huyên rốt cuộc chịu xoay mặt nhìn hắn, bố thí cho hắn một cái ánh mắt, "Đó là tự nhiên! Nghe ta chuẩn không sai.”

 

Vinh Vương thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn, không nhịn được giơ tay xoa xoa đầu nam hài, không để ý tới biểu tình tức giận của hắn, sảng khoái cười nói:

-"Dạ, nghe lời ngươi là chuẩn không sai, đời này thúc thúc lăn lộn cùng ngươi!

 

Vệ Huyên đạp hắn một cước, không thích hắn kề gần chính mình, chỉ có A Uyển có thể sờ hắn, những người khác tránh ra!

 

Chờ lúc rời đi Vị Trân Trai, Vệ Huyên gọi điếm tiểu nhị gói mấy phần đồ ăn, cho người đặt ở trong mấy hộp đựng thức ăn, tính toán mang về cho A Uyển nếm thử mới mẻ.

 

Vinh Vương tiếp tục cười nhạo hắn,

-"Nam nhi chí ở bốn phương, nào có người giống như ngươi vậy nhi nữ tình trường? Mặc dù Thọ An là tiểu tức phụ không giả của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể sủng tức phụ như vậy, cẩn thận tương lai nàng leo đến trên đầu ngươi giương oai.

 

Coi như hắn không sủng A Uyển, kiếp trước A Uyển cũng đã sớm leo lên trên đầu hắn giương oai rồi. Hắn nguyện ý để cho A Uyển leo lên trên đầu hắn giương oai, cũng không muốn thấy nàng khách khí lễ độ với hắn, xem hắn như người thân.

 

Đi một đoạn đường, nghe được Vinh Vương vẫn còn đang dài dòng lải nhải, Vệ Huyên đuổi hắn,

-"Được rồi, ta mới bao lớn hả, cùng ta nói chuyện này để làm gì? Ta chính là thích nâng niu nàng, chết trong tay nàng cũng cam nguyện.

 

-"Không tiền đồ!

 

Hai người một đường đấu võ mồm đi đến phủ Trưởng công chúa Khang Nghi, Vinh Vương đột nhiên a một tiếng nói:

-"Lúc ta đi lễ phật đản ở chùa Khô Đàm nói sẽ đưa Thọ An một con hạc trắng làm lễ ra mắt, đến bây giờ còn chưa có đưa. Ở trong cung có nuôi hạc trắng, cũng quên cho người đưa tới cho Thọ An.

 

-"Vậy thì chớ đưa, đưa tới ta sẽ cho người làm thịt nấu canh.

 

Vệ Huyên mặt đầy sát khí, không thể để cho A Uyển thu nhận đồ vật của nam nhân khác đưa tới.

 

Vinh Vương ngẩn ngơ, lập tức quay đầu nhìn hắn, bất khả tư nghị* nói:

-“Chẳng lẽ ta đưa Thọ An một con hạc cũng làm phiền ngươi? Ngươi là một nam tử hán, chớ quá hẹp hòi.

 

(Chú thích: Bất khả tư nghị là không thể tưởng tượng ra nổi, không thể giải thích nổi)

 

Vệ Huyên không để ý tới hắn, nhấc chân đi vào phủ công chúa.

 

Vinh Vương cũng chen lấn đi vào, đi thỉnh an Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy Vinh Vương tới, không khỏi có chút kỳ quái hỏi:

-"Đệ thế nào xuất cung?

 

Vinh Vương ngốc ngốc cười nói,

-"Nghe nói Vị Trân Trai vừa ra một món vịt quay, đệ đệ thèm ăn, liền cầu xin hoàng đế ca ca, xin ra ngoài tìm A Huyên cùng đi nếm thử mới mẻ.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không nhịn được che miệng bật cười, thấy cái đệ đệ này so với một năm trước mặt tròn một vòng, từ một thiếu niên lang nhẹ nhàng biến thành một tên Béo, đối với hắn ăn hàng thuộc tính không nói. Cũng không biết bắt đầu từ đâu, cái đệ đệ này đột nhiên biến thành cái đồ tham ăn, lập chí ăn thức ăn ngon khắp thiên hạ, ăn chán đồ ăn ngự trù trong cung nấu, liền chạy ra bên ngoài cung.

 

Ở lúc Vinh Vương cùng Trưởng công chúa Khang Nghi nói chuyện, Vệ Huyên liền không kiên nhẫn bỏ đi, cầm bao mấy món ăn ngon mua từ Vị Trân Trai đi Tư An viện tìm A Uyển.

 

Trung tuần tháng năm khí trời đã rất nóng, A Uyển buồn ngủ dựa ở trên giường la hán được bọc điệm lạnh, trên người mặc một cái áo mỏng, cho dù là mỏng cũng bọc kín đến gió thổi không lọt, chỉ chốc lát sau trên mặt liền tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, Thanh Chi cầm khăn cẩn thận lau mồ hôi cho nàng, cầm một cây quạt nhỏ quạt gió cho nàng, để cho nàng ngủ được thoải mái hơn.

 

Thấy Vệ Huyên đi vào, Thanh Chi đang muốn mở miệng, liền bị hắn giơ tay ngăn cản. Hắn đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, sau đó chính mình đi tới, ngồi lên trên giường la hán, lấy cây quạt trong tay Thanh Chi, chính mình quạt cho A Uyển.

 

Đến khi A Uyển mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình giống như bị một con rắn quấn quanh đến không thở nổi, đồng thời cũng cảm giác được chính mình giống như con cá bị phơi ở trên bờ cát vậy, nguồn nhiệt kia một mực hong nóng chính mình, nóng chết đi được….

 

Sau khi mở mắt, rốt cuộc đã phát hiện nguồn nhiệt đó, biết tiểu chánh thái bám người kia lại leo lên trên tháp của nàng ngủ, A Uyển dùng sức đẩy hắn ra, chính mình bò dậy.

 

Mới vừa ngồi ổn định, cái nguồn nhiệt sau lưng lại dán tới... Tiểu chánh thái ở sau lưng đang đem mặt hắn cọ tới cọ lui ở trên cổ nàng. A Uyển vỗ một cái vào đầu hắn, vẫn không đẩy hắn ra được, thẳng đến đạp hắn mấy đạp, mới xé ra được cái thuốc cao dán trên da chó này.

 

Sau khi gọi nha hoàn mang nước tới rửa mặt sạch sẽ, A Uyển mới tinh thần một chút, hỏi:

-“Sao đệ lại tới đây?

 

-"Mang chút đồ ăn ngon tới cho tỷ...

 

Vệ Huyên nhảy xuống giường la hán, đồng thời ôm nàng xuống, dắt tay nàng đi đến bàn bát tiên.

 

Thanh Yên cùng Thanh Chi đã sớm đi lấy chén đũa sạch sẽ tới, hơn nữa đã trình bày thức ăn ở trong hộp ra.

 

Thấy những điểm tâm tinh xảo kia, cặp mắt A Uyển sáng lên, bất quá nghĩ đến nơi này còn có một tiểu chánh thái, nên đành phải khách sáo, tránh cho hắn cho là mình là một người tham ăn vặt.

 

Trên thực tế, chỉ là bởi vì thân thể của nàng không khỏe, không thể ăn cái này không thể ăn kia… ăn uống đơn giản thanh đạm làm cho miệng của nàng rất nhạt nhẽo, có lúc không khỏi sẽ thèm ăn một chút.

 

-"Đệ lại cùng Vinh Vương đi Vị Trân Trai à?” A Uyển thành thói quen nói.

 

Vệ Huyên hàm hồ trả lời, hắn và Vinh Vương ở trong mắt ngoại nhân, đó là một tổ hợp càn quấy, khiến cho người khác phải nhức đầu. Thật ra thì cũng không phải như ngoại nhân thấy, chỉ là có chút chuyện không thể nói với A Uyển.

 

Chờ A Uyển ăn mấy khối điểm tâm của Vị Trân Trai, liền cảm thấy no, nhặt ăn thêm mấy miếng, liền không thể ăn nữa, nàng thưởng phần còn dư lại cho bọn nha hoàn. Sau đó A Uyển bưng ly trà thuốc, ngồi chung một chỗ nói chuyện với Vệ Huyên, tự nhiên cũng là nói những chuyện kia.

 

-"Không nghĩ tới Hoàng thượng sẽ chọn Nhị biểu tỷ làm thái tử phi, trong ngày ngắm hoa yến căn bản không nhìn ra Hoàng thượng đối đãi Nhị tỷ tỷ khác thường.

 

A Uyển không khỏi cảm thán, cũng không biết hoàng đế tại sao phải chọn trúng Mạnh Vân.

 

-"Cái này có cái gì kỳ quái? Cho là Hoàng bá phụ nhìn trúng là Khang Bình cô cô đi? Do Thái tử là nhất mạch hay là do quá yếu thế, phải chọn cho Thái tử một Nhạc gia không tệ, mà mẫu thân của thái tử phi có thân phận cao quý có thể giúp nổi lên.

Vệ Huyên tùy ý nói:

-"Hơn nữa Mạnh Vân rất thích hợp vào cung, không ai có thể tốt hơn so với Mạnh Vân.

 

A Uyển quay đầu nhìn hắn, không hiểu hắn vì sao nói như vậy, hỏi:

-"Tại sao?

 

Vệ Huyên tự sẽ không nói quá rõ cùng nàng, có một số việc không thể nói rõ, liền nói:

-“Sau này tỷ sẽ biết.

 

Từ nơi Vệ Huyên không có thể lấy được câu trả lời, A Uyển có vẻ không vui.

 

Kể từ khi biết được Mạnh Vân sẽ trở thành thái tử phi, A Uyển rất lo lắng cho nàng. Dù sao Mạnh Vân giống như công chúa mẫu thân của nàng, là một người ủng hộ một chồng một vợ, tuyệt đối không cách nào nhịn được chồng mình sau này giống như nam nhân thời đại này tả ủng hữu bão*, tiểu thiếp thông phòng một đống, mà với thân phận của Thái tử, là tuyệt đối không thể nào chỉ có một nữ nhân, coi như Thái tử không muốn, sợ rằng trưởng bối cũng sẽ chọn cho hắn.

 

Đến lúc đó Mạnh Vân làm sao bây giờ?

 

(Chú thích: Tả ủng hữu bão nghĩa là bên trái ôm, bên phải ấp)

 

Còn có, để cho tâm A Uyển tiếp tục tắc nghẽn chính là, Thái tử cùng Mạnh Vân thật ra thì cũng là biểu huynh muội, liên hệ máu mủ quá gần, tại sao bên người nàng nhiều ví dụ biểu huynh muội thành thân như vậy đây? Làm hại nàng đối mặt Vệ Huyên, nhất thời cổ quái không nói ra được.

 

Vệ Huyên thấy giữa hai lông mày của nàng có chút rầu rĩ, âm thầm bĩu môi. Không cần lo lắng cho Mạnh Vân đâu, nên lo lắng chính là Thái tử mới đúng, nếu như tâm của Thái tử không phải nàng, Mạnh Vân tuyệt đối có thể giày vò Thái tử không dám khởi dị tâm.

 

Hơi trễ một chút, Vệ Huyên rốt cuộc rời đi.

 

Sau khi Vệ Huyên rời đi, Trưởng công chúa Khang Nghi sang đây xem nữ nhi, thấy nàng hướng về phía sân bên ngoài cửa sổ ngẩn người, bà cảm thấy tình huống nữ nhi có chút không đúng, nhớ tới thần sắc nàng lúc nghe nói Mạnh Vân bị chỉ định làm thái tử phi, Trưởng công chúa Khang Nghi suy nghĩ, chẳng lẽ nữ nhi lại ngại đến sự tình biểu huynh muội thành thân?

 

Mặc dù Trưởng công chúa Khang Nghi rất kỳ quái không biết tại sao nữ nhi có thể có cái loại ý tưởng quái dị không thể tiếp nhận chuyện kết hôn giữa biểu huynh muội, nhưng mà Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn cảm thấy biểu hiện bây giờ của Vệ Huyên rất tốt, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, không chừng sau này Vệ Huyên sẽ độc sủng A Uyển, tất nhiên không nghĩ phá hư cái cọc hôn sự này! vô luận như thế nào, cũng phải khiến cho A Uyển thích Vệ Huyên mới được.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi suy nghĩ một chút, rất nhanh liền có chủ ý.

 

Buổi tối, trước khi phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đi ngủ, Trưởng công chúa Khang Nghi nói với La Diệp:

-“Thân thể A Uyển so với trước kia tốt hơn rất nhiều, thiếp cảm thấy có lẽ là do đi theo Liễu Tiêu luyện quyền, chàng xem thiếp theo A Uyển luyện lâu như vậy, cũng cảm thấy khí sắc tốt hơn nhiều.

 

La Diệp dưới ánh đèn quan sát gương mặt xinh đẹp của thê tử, bị cặp mắt ẩn tình đó nhìn mà tâm viên ý mã*, không nhịn được ở trên gương mặt trơn bong mềm mại đó hôn một cái, cười nói:

-“Xác thực khí sắc A viện tốt hơn nhiều.

 

(Chú thích: Tâm viên ý mã ý là lòng hưu dạ vượn)

 

Trưởng công chúa Khang Nghi giận liếc ông, ngăn cản ông áp tới người mình, tiếp tục nói:

-“Thời tiết rất nóng, thiếp tính toán mang A Uyển đi tiểu thôn trang Thanh Sơn nghỉ hè, chỗ kia không chỉ có mát mẻ, hơn nữa cũng thanh tịnh hơn so với kinh thành, có thể để cho A Uyển im lặng bồi dưỡng. Hiện nay trong kinh không có chuyện gì, thiếp tính toán sau này chúng ta liền ở đó một đoạn thời gian, không có gì cũng sẽ không trở lại kinh thành.

 

La Diệp kinh ngạc nhìn bà, hỏi:

-"Thế nào? Chẳng lẽ ở trong kinh không thoải mái à?

 

Nói xong, trong lòng ông cũng cảm thấy ở kinh thành rất bực bội, ngày ngày đối mặt với cái hoàng thành này, thực tại không thú vị. Nếu không phải vì thê nữ, ông đã sớm không chịu được rời kinh thành đi du ngoạn.

 

-"Chàng nghĩ tới đâu vậy?.

Trưởng công chúa Khang Nghi tất nhiên biết trượng phu nghĩ sai, nói:

-“Chẳng qua thiếp cảm thấy ở kinh thành dù sao cũng quá nhiều thị phi, không phải là nơi thích hợp để bồi dưỡng, cho nên thiếp muốn mang A Uyển đến thôn trang, để cho nàng bồi dưỡng thân thể, như vậy cũng đỡ cho Huyên Nhi ngày ngày tới tìm nàng. Hiện nay bọn họ đã lớn tuổi rồi, cũng không thể giống như khi còn bé vậy, thêm nữa hai đứa bé đã có hôn ước, cũng không thể như vậy. Lại nói đến chúng ta đến thôn trang, nơi này rất gần Bàn Long Sơn, thích hợp cho chàng đi du ngoạn ngắm phong cảnh, chẳng phải là lưỡng toàn hai thứ sao?

 

Sau khi La Diệp nghe xong, cũng cảm thấy thê tử nói có lý, cùng bà thương lượng một hồi, liền định ra ngày đi tiểu thôn trang Thanh sơn.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 08/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts