Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 079

☆, Giống động vật nào đó!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Ở trong sân, Lâm Thành đang bị người đè ở trên ghế dùng gậy ‘phập phập phập' mà đánh. Cùng với mà đến còn có tiếng Lâm Thành kêu rên gào khóc thảm thiết, Lục Anh đứng ở một bên nhìn, trên mặt trẻ tuổi không có chút biểu tình nào, chỉ là yên lặng nhìn chằm chằm người chấp trượng, bảo đảm hắn quả thật giống như chủ tử nhà mình phân phó vậy, đàng hoàng tử tế.....đánh.

 

Dư quang khóe mắt Tạ An Lan quét đến ánh mắt đầy oán hận của Lâm Thành, trong lòng không khỏi vui vẻ. Hơi hơi nhướng mày, cho hắn một nụ cười nhàn nhạt.

 

Bên kia trong Minh Lan Viện, Lục phu nhân đang nhìn chằm chằm những mảnh nhỏ rơi đầy trên mặt đất mà nghiến răng nghiến lợi.

 

Đại thiếu phu nhân cúi đầu nghiêm trang đứng ở một bên, bình sinh lần đầu tiên nổi lên chút thống hận thân phận của mình —— tức phụ đích trưởng Lục gia. Loại thời điểm này, Nhị thiếu phu nhân cùng Tam thiếu phu nhân có thể né tránh, thế nhưng nàng cũng không thể né tránh.

 

Do dự một chút, Đại thiếu phu nhân vẫn là cẩn thận khuyên nhủ:

-“Mẫu thân bớt giận, thân thể quan trọng hơn. Nếu như bị chọc tức chẳng phải là vừa lúc làm cho những người đó đắc ý!.

 

Lục phu nhân ánh mắt đỏ bừng, mặt đau khổ, nói:

-“Ta gả vào Lục gia ngần ấy năm, theo lão gia ăn bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu tội. Lão gia thế nhưng... Thế nhưng vì người Tạ gia đối đãi ta như thế! Tạ gia tính là cái gì? Bất quá là hai cái thôn phu hương dã không ra gì mà thôi! Ta... Ta làm sao còn có mặt mũi gặp người? Còn không bằng đi chết cho xong!

 

Đại thiếu phu nhân nói:

-“Mẫu thân, phụ thân xưa nay xem trọng nhất là quy củ cùng mặt mũi. Sự tình hôm nay cũng là vừa vặn coi trọng, không muốn ở trước mặt Tạ lão gia mất cấp bậc lễ nghĩa. Bằng không chẳng phải là làm cho người ta nói Lục gia chúng ta ngay cả thôn phu hương dã cũng không bằng? Phụ thân tất nhiên không phải muốn quét đi mặt mũi mẫu thân, chính là...

 

Chính là Lục Văn xem mặt mũi chính mình so với mặt mũi Lục phu nhân quan trọng hơn thôi.

 

Lục phu nhân hít sâu một hơi, tâm tình cũng bình phục vài phần. Thế nhưng nổi phẫn hận ở trong mắt thì không cách nào tiêu trừ. Cắn răng lạnh lùng nói:

-“Hai phu thê lão Tứ kia... Mấy ngày nay là càng thêm vô pháp vô thiên*. Nếu như để cho bọn họ một ngày nào đó xuất đầu, Lục gia này, làm sao còn có chỗ dung thân cho mẫu tử chúng ta.

 

(Chú thích: vô pháp vô thiên ý là không có pháp luật, không có đạo trời, ý nói bất chấp tất cả)

 

Đại thiếu phu nhân nhíu mày, nói:

-“Đệ muội hôm nay, quả thật là có chút quá!.

 

Hành động hôm nay của Tạ An Lan, không chỉ có làm cho Lục phu nhân phẫn nộ, trong lòng Đại thiếu phu nhân cũng tuyệt đối không thoải mái.

 

Trước kia tính cách Tạ An Lan yếu đuối, Đại thiếu phu nhân cũng không để nàng vào mắt. Thế nhưng hiện tại tính cách Tạ An Lan thay đổi lớn, ngay cả người bên cạnh trưởng bối nói đánh là đánh, người như vậy.....cho dù tương lai nàng thật sự làm đương gia chủ mẫu Lục gia, có thể ép xuống sao?

 

Lục phu nhân cười lạnh, nói:

-“Có chút quá à? Ta xem nàng là nhìn lão Tứ có vài phần tiếng tăm, liền không biết trời cao đất rộng! Thật sự cho rằng lão Tứ có thể bảo vệ nàng cả đời sao. Nhân sinh trên đời, rất nhiều chuyện xảy ra ngoài ý muốn đấy!

 

Đại thiếu phu nhân trong lòng khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng nói:

-“Mẫu thân, sáng mai chính là ngày mừng thọ của phụ thân, chỉ sợ...

 

Lục phu nhân nâng tay, nói:

-“Ta biết, chuyện này không vội, ta có chừng mực... Tóm lại, ai cũng không thể cản đường của Huy nhi ta!

 

Nghe ra ý lạnh trong lời nói của bà, Đại thiếu phu nhân trong lòng cũng là rùng mình, rũ mắt nói:

-“Dạ, mẫu thân.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trở lại Phương Thảo Viện, Tạ An Lan lập tức từ bỏ dáng vẻ đoan trang ở bên ngoài, lười nhác đến trên nhuyễn tháp gần cửa sổ, bàn tay trắng nõn che miệng nhẹ nhàng ngáp, nói:

-“Vận động một chút quả nhiên cả người sảng khoái, thật muốn ngủ.

 

Lục Ly ngồi ở một bên, mày hơi nhíu có chút không đồng ý mà nhìn nàng, nói:

-“Ngồi đàng hoàng một chút.

 

Tạ An Lan chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi:

-“Làm gì?

 

-“Ngồi đàng hoàng.” Lục Ly nói.

 

-“Con mọt sách chính là thích chú ý!.” Tạ An Lan trợn trắng mắt lẩm bẩm nói.

 

Bất quá rốt cuộc cho hắn vài phần mặt mũi, ngồi thẳng một chút. Lục Ly tức giận mà quét mắt liếc nàng một cái, cho tới bây giờ chưa thấy qua dáng vẻ nữ nhân không hợp như vậy, hỏi:

-“Nói đi, hôm nay ngươi náo loạn như vậy là muốn làm gì?

 

Tạ An Lan hừ nhẹ một tiếng, nâng lên mí mắt nói:

-“Không có đâu, nhất thời tức giận quá thôi.

 

-“Sao!.

Lục Ly cười lạnh, nói:

-“Nhất thời tức giận? Ngươi thực sự nổi giận lớn như vậy?

 

Tạ An Lan thưởng thức ngón tay, không chút để ý nói:

-“Vậy cũng không phải.

 

Nếu như nàng thực sự nổi giận lớn như vậy, Lâm Thành tuyệt đối sẽ không còn có cơ hội để cho ai kia đập gậy hắn…

 

-“Thế nhưng, đưa phụ thân ta đến ở cái viện hoang phế, chính là đánh vào mặt bổn cô nương. Bổn cô nương, khuôn mặt này hả... như hoa như ngọc, xinh đẹp như thiên tiên, ai muốn đánh một chút, hậu quả thế nhưng thực nghiêm trọng. Nếu như ta không tỏ vẻ một chút gì, khiến cho người ta cho là mặt ta có thể tùy tiện đánh, đến lúc đó vạn nhất xảy ra chuyện gì. Chẳng phải là nghiệp chướng nặng nề?

 

Lục Ly nói:

-“Ngươi chọc phu nhân dựng lông.

 

Tạ An Lan làm như hoảng sợ, nói:

-“Ta rất sợ đó! Phu quân, chàng phải bảo vệ thiếp nha…..

 

Lục Ly nhịn không được mắt trợn trắng, lại khắc chế chính mình không nên đi nghe nàng nói hưu nói vượn, nói:

-“Trước khi rời khỏi Lục gia……tận lực không nên gây chuyện.

 

Tạ An Lan bất giác có chút u buồn, nói:

-“Tận lực không nên gây chuyện... Ngươi không biết là loại tác phong này, cùng động vật nào đó có chút giống nhau sao?

 

Lục Ly nói:

-“Ta cho rằng, trước khi không có thực lực hành vi gây chuyện thị phi gì đều là tìm chết!

 

Tạ An Lan liên tục lắc đầu, lời nói thấm thía nói:

-“Thiếu niên, ngươi như vậy không được rồi. Nén giận là nhân sinh không hoàn mỹ, vạn nhất.....nếu như ngươi tắt thở trước khi ngươi còn chưa có tích góp từng tí một thực lực đủ để có thể hãnh diện, chẳng phải ngươi sẽ bị nghẹn khuất cả đời sao? Huống chi... Lấy hành vi trước kia của ngươi chẳng lẽ không tính gây chuyện? Chẳng lẽ nói chỉ cho phép ngươi phóng hỏa, cũng không chuẩn ta đốt đèn? Còn có... Ta cảm thấy, lấy trình độ lòng dạ hiểm độc của ngươi, giết chết nhóm người này hẳn là cũng không phải việc khó khăn mà...

 

-“Là không khó!.

Lục Ly nói,

-“Phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng theo ta lên pháp trường, hoặc là lưu lạc thiên nhai sao?

 

Cho nên nói... lão gia hỏa này thật đúng là có tính giết chết toàn gia này mà? Tạ An Lan trong lòng phát lạnh, nhịn không được xê dịch thân mình ra xa Lục Ly một chút.

 

Thấy nàng như thế, Lục Ly cho rằng hai người đã đạt thành hiệp nghị. Gật đầu nói:

-“Như vậy, phu nhân trong khoảng thời gian này...

 

-“Không nên gây chuyện….” Tạ An Lan tiếp lời nói.

 

Lục Ly gật đầu, nói:

-“Chú ý an toàn, ngươi huyên náo quá mức, nói không chừng...

 

-“Đã biết!.

 

Tạ An Lan hiểu rõ, đối với hành vi nữ nhân hậu viện một lời không hợp liền muốn giết người có chút không vui. Mọi người không phải nói là vui vẻ chơi trò trạch đấu sao? Biến thành huyết tinh như vậy rất khó coi mà. Bất quá nếu Lục Ly đã mở miệng đề điểm, nghĩ đến vị Lục phu nhân kia cũng không phải hạng người ra tay nhân từ nương tay.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 26/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts