Edit + Beta: Đào Mai
Chương 790:
☆, Yêu giang sơn càng yêu tự do!
Tiểu nha đầu cuộn
trong cánh tay Huyền Thiên Minh ngủ, người nào đó lại bị lời của nàng làm xua
tan cơn buồn ngủ, ôm lấy tiểu nha đầu trong lồng ngực, một lần một lần cân nhắc
lời nàng nói, cuối cùng lại là hiện ra một nụ cười cay đắng.
Giang sơn này được
không? Ngôi vị hoàng đế được không? Hắn muốn không? —— hắn xưa nay đều không muốn!
Huyền Thiên Minh hắn từ nhỏ đã không muốn làm cái hoàng đế gì, từ khi hắn bắt đầu
hiểu chuyện, tự hắn bắt đầu từ ngày rõ rõ ràng ràng biết mình là hoàng tử đó, hắn
xưa nay không muốn có một ngày từ trong tay phụ hoàng tiếp nhận trọng trách
này.
Hắn chí tại thiên hạ,
cũng không phải ngồi ở trên ngôi cửu ngũ quan sát thiên hạ thống trị thiên hạ,
mà là mang theo nha đầu này đi khắp thiên hạ, cho nàng toàn bộ tự do.
Hắn đến cùng là hài
tử Vân phi, trong xương cũng có loại kia cùng Vân phi như thế mặc kệ bao nhiêu
năm đều dịch chi không đi….tự do tình cảm. Nhưng hắn cũng tương tự là hài tử
Thiên Vũ Đế, trong xương cũng có cùng Thiên Vũ Đế như vậy từ lúc sinh ra đã
mang theo tình cảm đế vương.
Nhiều năm như vậy
tâm hắn ngóng trông tự do đến ngột ngạt, tận tối đa khả năng có được đi giúp
Thiên Vũ bảo vệ cái giang sơn này, yêu lê dân bách tính khắp thiên hạ, tất cả mọi
người đều biết Thiên Vũ Đế trong những nhi tử này, hắn vừa ý nhất chính là Cửu
hoàng tử, tương lai có khả năng nhất kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng là Cửu
hoàng tử. Nhưng lại cũng không có ai biết, tất cả những thứ này, cũng không phải
là Cửu hoàng tử hắn chân tâm mong muốn...
Sáng sớm ngày kế,
Huyền Thiên Minh dậy sớm vào triều. Đại Thuận triều đình sau hai mươi ba tháng
chạp bắt đầu phong ấn, tất cả sự vụ năm trước đều phải ở trong mấy ngày nay xử
lý xong, tuy là vừa về kinh Huyền Thiên Minh cũng không được một ngày nghỉ
ngơi.
Phượng Vũ Hoành thì
không chuyện gì, Huyền Thiên Minh đi rồi nàng lại oa ngủ một lúc, lúc dậy thì
Chu phu nhân nói lời Huyền Thiên Minh để lại cho nàng, nói nàng ở trong phủ chờ
chút, chờ sau khi tan triều, sau đó hai người sẽ cùng đi đến Lữ phủ, đem một ít
lễ vật Bát hoàng tử nhờ hắn mang về sớm đưa cho Lữ Yến.
Phượng Vũ Hoành chỉ
cảm thấy thú vị, Bát hoàng tử còn thực sự là nghe Nguyên quý nhân, nói để hắn
cưới Lữ Yến hắn liền thật coi là chuyện to tát, còn đặt mua mâm lễ đến. Một hài
tử nghe mẹ nói như vậy, nhưng còn có dã tâm đoạt đế vị, cũng không biết đường
ranh giới giữa ấu trĩ cùng thành thục đó đến cùng là ở nơi nào.
Lại nói hay là ở
trong lòng Bát hoàng tử, Nguyên quý nhân đối với triều chính thời cuộc nhìn ra
đều rất thấu triệt, cho tới làm sao quyết định để hắn cưới Lữ gia tiểu thư này
là hết sức chính xác. Dù sao, Lữ Tùng vẫn là Tả tướng, hắn Bát hoàng tử ở một một
vùng bên nam có tiếng có hào, ở trong triều, đặc biệt ở về phía hắn thế lực
quan văn lại là một khiếm khuyết rất lớn.
Nàng an tâm ở trong
phủ ngồi đến giữa trưa. Trực đến trưa, Huyền Thiên Minh mới từ trong triều trở
về, sau khi hai người dùng ngọ thiện liền mang theo mâm lễ Bát hoàng tử chuẩn bị
đi tới Lữ gia.
Những mâm lễ kia
nhìn không nhiều, Huyền Thiên Minh bảo đặt ở trong một cái rương mới dễ mang
đi, đỡ phải mang quá nhiều hạ nhân, kết quả đồ vật này cũng chứa đầy ròng rã
hai cái rương, để Phượng Vũ Hoành không thể không cảm thán thành ý của Bát
hoàng tử.
Huyền Thiên Minh lại
cười nói với nàng:
-“Bản vương cũng từ nam giới mua không ít thứ
tốt cho nàng, quay trở lại sẽ cho nàng nhấc đến phủ quận chúa.”
Hai người một đường
nói giỡn đến Lữ gia, Lữ Tùng cũng mới từ trong triều trở về không lâu, vừa thấy
Huyền Thiên Minh cùng Phượng Vũ Hoành tự mình đến nhà, đến là dọa cho phát sợ,
còn tưởng rằng lại đã xảy ra chuyện gì, người toàn gia hoảng sợ quỳ xuống đất
hành lễ.
Lữ Tùng thực sự nhịn
không được, chủ động hỏi:
-“Điện hạ cùng quận chúa đột nhiên đến thăm,
là có việc sao?”
Huyền Thiên Minh gật
gật đầu, vung tay lên, hạ nhân mang hai cái rương lớn đi vào, hắn mới hướng Lữ
Tùng nói:
-“Lần này từ nam giới trở về, bản vương đi trước,
về kinh khá sớm, Bát điện hạ liền phó thác bản vương trước tiên mang theo ít thứ
trở về đưa cho Lữ tiểu thư.”
Nói xong, chỉ tay
hai cái rương kia, lại nói:
-“Quá nửa là chút đồ trang sức, còn có vải áo,
ở nam giới đều xem như là thứ tốt, Lữ tướng cho tiểu thư trong nhà nhận lấy đi!”
Lữ Tùng sững sờ, hắn
là vạn không nghĩ tới Huyền Thiên Minh là đến giúp Bát hoàng tử tặng lễ, càng là
không nghĩ tới Bát hoàng tử thật sự ở tại nam giới đặt mua lễ vật mang trở lại
kinh thành cho Lữ Yến.
Nguyên bản còn tưởng
rằng Huyền Thiên Minh cùng Phượng Vũ Hoành là đến bới lông tìm vết, trong chớp
mắt chuyện xấu thay đổi chuyện tốt, nhất thời ông còn có chút chưa hoàn hồn lại.
Phu nhân Cát thị
bên cạnh liền kéo ông một cái, sau đó đã mở miệng, cười khanh khách nói:
-“Đa tạ Cửu điện hạ cùng quận chúa đặc biệt đi
một chuyến này.”
Sau đó xoay người lại
lôi kéo Lữ Yến lên phía trước, lại nói:
-“Này chính là tiểu nữ do hoàng thượng cùng
quý nhân tiểu chủ làm chủ, hứa cho Bát điện hạ, tên là Lữ Yến. Yến nhi, còn
không hành lễ Cửu điện hạ cùng quận chúa!”
Lữ Yến mau mau liền
khom người, lễ nghi vô cùng chu toàn hành lễ về phía Huyền Thiên Minh cùng Phượng
Vũ Hoành.
Hành lễ, ánh mắt
không tự chủ liền liếc tới nơi hai cái rương lớn kia, cái rương còn chưa mở ra,
nhưng vừa rồi nàng có nhìn thấy mấy cái hạ nhân nâng vào như là dùng lực rất
nhiều, nghĩ đến đồ vật trong rương khẳng định không ít, không khỏi một nụ cười
hiện ra trên môi, tâm tình càng được hơn chút ——
-“Yến nhi cảm tạ Cửu điện hạ đường xa mang những
thứ đó về… Ân này Yến nhi nhất định ghi ở trong lòng.”
Huyền Thiên Minh
khoát tay áo một cái:
-“Tiện đường mà thôi, không thể nói là có ân
hay không, Lữ tiểu thư ngàn vạn lần đừng nói nếu như vậy, hay là đi nhìn những
lễ vật kia đi.”
Hắn nói xong, lôi
kéo Phượng Vũ Hoành lui về bên cạnh nửa bước, lại nói với Lữ Tùng:
-“Đồ vật bản vương đã đưa đến, không lưu lại
lâu hơn nữa, Lữ tướng hôm nay ở trong triều đối với tình thế phía nam phân tích
kiến giải rất là độc đáo, bản vương ngày khác còn phải hướng tới Lữ tướng lĩnh
giáo một phen.”
Hắn này vừa nói, Lữ
Tùng lại là giật mình. Hôm nay tại trên triều, ông nói tới việc liên quan với
nam giới vậy cũng đều là hướng về Bát hoàng tử nói mà, trước mắt Cửu hoàng tử đột
nhiên nói mấy câu như thế, rốt cuộc là ý gì?
Ông giơ tay lau mồ
hôi một cái, luôn mồm nói:
-“Không dám, không dám, vi thần mậu luận.”
Lại nghe Phượng Vũ
Hoành ở bên cạnh khanh khách nở nụ cười,
-“Mậu luận? Tả tướng đại nhân cũng thật là đùa
giỡn, ngài biết mậu luận là có ý gì không? Mậu luận, là chỉ hoang đường, sai lầm
ngôn luận. Thế nhưng ở trong triều đình, một nơi trang nghiêm như vậy, thần tử
nói mỗi chữ mỗi câu cũng là phải mắt nhìn khắp cả giang sơn Đại Thuận làm ra
phân tích độc đáo, phải đối với hoàng thượng phụ trách, phải đối với quốc gia
thiên hạ phụ trách, không nói nói ra được những câu chính xác đến không chê vào
đâu được, tuy nhiên phải là trải qua đắn đo suy nghĩ sau đó mới có thể đối với
quân chủ thi ngôn. Nhưng mà tả tướng đại nhân nói mình ở trong triều đình nói đều
là mậu luận, vậy cử chỉ này của ngài là... khi quân?”
Lữ Tùng run run một
cái, chân mềm nhũn, “Rầm” một cái liền quỳ xuống.
Một quỳ này của
ông, liên đới đám người trên dưới cả Lữ phủ cũng đều quỳ theo. Liền nghe Lữ
Tùng nói:
-“Quận chúa minh giám, thần không phải ý đó,
thật sự không phải ý đó mà!”
Sau đó vừa nhìn về
phía Huyền Thiên Minh, nói:
-“Vi thần chỉ là đối với lời Cửu điện hạ nói
muốn lĩnh giáo cùng thần trong lòng sinh kinh hoảng, lúc này mới... không dùng
đúng từ diễn đạt ý! Cầu mong Điện hạ Quận chúa minh giám.”
Huyền Thiên Minh mắt
lạnh nhìn ông, nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ hừ một cái nói:
-“Lữ tướng không cần đa lễ, bất quá quận chúa
nàng chỉ nói giỡn với ngài mà thôi.”
Lữ Tùng trong lòng
từng trận run run, nói giỡn à? Nói ông khi quân mà! Loại chuyện này có thể nói
giỡn sao? Nhưng ông lại không dám cãi lại Phượng Vũ Hoành, vừa đúng ông cũng tự
mình biết mình, biết nói không lại người ta, thứ hai, chính mình xác thực dùng
từ không đúng, làm sao lại nói là mậu luận.
Không trách trong
triều có nhiều người như vậy nói Cửu hoàng tử này sẽ ở trong lúc lơ đãng liền
làm cho người ta một loại cảm giác uy thế, thường thường mấy câu nói nói sẽ khiến
cho người ta trong lòng rối loạn, hôm nay liền gõ ông một câu “Mậu luận” ra miệng,
xem ra mọi người nói quả nhiên không giả mà!
Lữ Tùng lúng túng lại
sửng sốt đứng tại chỗ, đến là phu nhân Cát thị phục hồi tinh thần lại, nói câu:
-“Xin mời Điện hạ cùng quận chúa vào trong ngồi,
uống chén trà nóng.”
Bà vừa mở miệng, Lữ
Tùng cũng mau mau theo hướng người đi vào trong, đã thấy Huyền Thiên Minh lắc lắc
đầu,
-“Bản vương cùng Quận chúa còn bận chuyện
khác, không quấy rầy nhiều, cáo từ.”
Nói thật, Huyền
Thiên Minh nói cáo từ như vậy, trong lòng từ trên xuống dưới Lữ gia đều là thở
dài một hơi.
Mãi đến tận khi đưa
hai người ra cửa phủ, mắt thấy bọn họ lên long xa đi xa, lúc này Lữ Tùng mới
lau mồ hôi chảy ra tại trong mùa đông, lôi kéo phu nhân và con gái mau mau hồi
phủ, xoay người lại liền sai người nhanh đi đóng cửa phủ, lúc này mới an tâm.
Cát thị thở dài một
hơi, vừa giúp đỡ Lữ Tùng lau mồ hôi vừa nói:
-“Thực sự là làm khó lão gia.”
Lữ Tùng vung vung
tay, bất đắc dĩ nói:
-“Chính là gần vua như gần cọp, tại triều làm
quan, không một ngày nào là không phải lo lắng đề phòng.”
Cát thị lại nói:
-“Theo thiếp thấy, vị Cửu điện hạ kia vẫn
không tính là gì, xảo quyệt chính là cái Tể An quận chúa kia, nàng chỉ cần vừa
mở miệng, bên trong trứng gà đều có thể lấy ra xương. Lão gia vừa mới nói chữ
‘mậu luận' không ngoài chính là lời nói khách sáo, nhưng ở nàng nghe tới lại
nghe ra nhiều ý như vậy, giao thiệp với người như vậy, thật đúng là so với đi
kèm một con hổ còn đáng sợ hơn!”
Bà nói nói, nhưng
cũng bắt đầu cảm thấy buồn bực,
-“Nói thật tính tình Tể An quận chúa cũng thật
là khiến người không dễ dò, thời điểm đông giao xem ra nàng là giúp đỡ Lữ gia
chúng ta, nhưng hôm nay vì sao lại...”
Lữ Tùng than thở:
-“Tâm tư nữ tử kia làm sao chúng ta có thể
đoán được, theo ta thấy, lúc trước đông giao nàng cũng không phải giúp đỡ chúng
ta. Hôn sự Yến nhi cùng Bát điện hạ vốn là kỳ lạ, đến tột cùng là chuyện gì xảy
ra còn không biết đâu.”
Lữ Yến nghe phụ mẫu
nói, nàng chỉ thản nhiên:
-“Bất kể nàng nghĩ như thế nào, quản việc này
đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nói chung hôn nhân của nữ nhi cùng Bát điện hạ
là việc chính miệng hoàng thượng đáp lời, từ miệng vàng lời ngọc nói ra còn có
thể giả sao? Cái này nguyên bản không phải là kết quả mà phụ thân mong muốn
sao?”
Cát thị cũng nói:
-“Yến nhi nói đúng, gả nàng cho Bát điện hạ,
nguyên vốn là dự định tốt đẹp của chúng ta. Cọc hôn nhân này là hoàng thượng tự
mình tứ hôn, chúng ta lại là tướng phủ, Yến nhi vẫn là nữ, cái vị trí chính phi
là chạy không thoát. Bây giờ mặc kệ thế nào, mục đích của chúng ta xem như là đạt
thành, nay phải xem Bát điện hạ kia có hăng hái tranh hay không, lão gia ở
trong triều cũng phải tận năng lực giúp hắn, chỉ có tương lai Bát điện hạ có thể
leo lên ngôi vị hoàng đế, Lữ gia chúng ta mới có thể tính là chân chính hãnh diện.”
Lữ Tùng gật gù,
-“Phu nhân nói đúng, bây giờ đã đi đến bước
này, cũng chỉ có thể nhắm mắt đi thẳng. Thị phi thành bại cũng là quang cảnh mấy
năm qua, dù cho thế Bát điện hạ không bằng Cửu điện hạ, chúng ta cũng phải nghĩ
biện pháp giúp đỡ hắn nghịch chuyển.”
Nghe được Lữ Tùng
nói như thế, trong lòng Lữ Yến liền cao hứng, vui cười hớn hở đi xem hai cái
rương lễ vật kia.
Lữ Tùng nhìn dáng dấp
cao hứng của nữ nhi mơ hồ cảm giác ra mấy phần bất an, chuyện này có phải là
quá thuận lợi không? Thuận lợi khiến cho ông luôn cảm thấy không chân thực!
Đang suy nghĩ miên
man, lúc này, liền nghe bên ngoài cửa phủ một trận tiếng vang gõ cửa. Quản gia
trong phủ đi mở cửa, cùng người đến trò chuyện vài câu rất nhanh liền kinh ngạc
biến sắc, sau đó vội vã chạy đến trước mặt ông, gấp gáp nói:
-“Lão gia, Hoàng hậu nương nương sai người
mang đồ tới….. cho tam tiểu thư.” [Truyện này đăng tại
trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 791:
☆, Lễ vật của hoàng hậu!
Lữ gia vừa thu lễ vật
Bát hoàng tử nhờ Huyền Thiên Minh mang về, đột nhiên lại nghe nói Hoàng hậu
nương nương thưởng đồ vật, trong lúc nhất thời đều có chút mộng.
Ba người đứng trong
sân nhìn nhau, ai cũng không hiểu rốt cục là chuyện gì xảy ra. Đến là Cát thị hỏi
trước:
-“Dường như xưa nay Hoàng hậu nương nương đối
với Lữ gia chúng ta cũng không có ân huệ gì? Sao bất chợt lại đưa đồ đến?”
Lữ Tùng cau mày
không nói lời nào, Lữ Yến lại nói ý nghĩ của mình:
-“Cài này cũng không có gì quá kỳ quái, hoàng hậu
là chủ tử hậu cung, phụ thân là thừa tướng trên triều, nhà chúng ta lại không
có người nào trong cung, trước đây tự nhiên không quan hệ gì với hoàng hậu, bà
cũng không thể đuổi tới nịnh bợ thừa tướng. Nhưng bây giờ thì khác, nữ nhi cũng
xem như đính hôn với Bát hoàng tử, mắt thấy đến đại niên hoàng thượng liền sẽ
đích thân tứ hôn, hoàng hậu làm chủ hậu cung, tự nhiên phải có điều bày tỏ.”
Lữ Yến phân tích
cũng xem như có đạo lý, Cát thị nghe là cực kỳ tán thành, gật đầu liên tục, Lữ
Tùng cũng chẳng thốt ra câu nào, hơn nữa quản gia ở bên cạnh thúc giục người
bên ngoài còn đang chờ, đã nhanh chóng thu xếp mời người vào.
Cửa phủ mở ra, bên
ngoài ào ào đi vào một đống cung nữ thái giám, người người trong tay đều nâng đồ
vật, có vải vóc tơ lụa, còn có hộp nữ trang, Lữ Yến cùng Cát thị nhìn thấy đấy
là hai mắt không chớp, loại cảm giác này đối với việc bị Diêu gia chèn ép đã mất
tất cả sinh ý không còn một chút nguồn kinh tế từ ngoại giới mà nói, bất chợt Lữ
gia liền lại có một loại cảm giác một bước lên trời.
Phải nói đống đồ tốt
mang tới xung kích này còn không ảnh hưởng được Lữ Tùng, thế nhưng cung nữ chưởng
sự người mang tới lại để Lữ Tùng có chút thụ sủng nhược kinh.
Vừa nhìn thấy người
tới, tuy là ông một thừa tướng cao quý, cũng nhanh chóng bước tới phía trước
vài bước nghênh đón, chủ động chào hỏi nói:
-“Không nghĩ ấy mà Phương Nghi cô cô tự mình đến
đây, lão thần không có từ xa tiếp đón, mong rằng cô cô chớ trách!”
Cái gọi là cô cô,
chẳng qua là một kính xưng, cũng không phải ấn theo tuổi. Niên kỉ của Lữ Tùng
khẳng định là lớn hơn rất nhiều so với Phương Nghi, nhưng người người trong
cung đều gọi Phương Nghi là cô cô, nên ông cũng cùng kêu như vậy.
Người dẫn đội đến tặng
lễ chính là Phương Nghi, thấy Lữ Tùng cũng thân thiện, vừa cười nói Lữ đại nhân
quá khách khí, vừa đưa một cái hộp trong tay tự mình bưng tới ——
-“Hoàng hậu nương nương căn dặn nô tỳ nhất định
phải tự tay giao cho Lữ tướng đại nhân, cái này là mấy ngày nay hoàng thượng
ban thưởng xuống, cực phẩm bên ngoài tiến cống, trong cung tổng cộng chỉ hai hộp,
hoàng thượng thưởng Vân Phi nương nương một hộp, Hoàng hậu nương nương một hộp.”
Lữ Tùng nhận lấy, mở
ra xem, bên trong là nguyên hộp huyết yến, ước chừng mười hai phân. Những huyết
yến này cái đầu vừa phải, màu sắc đỏ tươi, xác thực cực phẩm khó được.
Lại nghe Phương
Nghi nói trong cung tổng cộng chỉ có hai hộp, hoàng hậu trung cung cao quý khẳng
định là phải cho một phần, mà một phần khác cho Vân Phi nương nương, địa vị Vân
phi trong lòng hoàng thượng đấy là không người không biết, đủ thấy trình độ
trân quý của thứ này, quả thực là không cách nào tưởng tượng, càng không cách
nào dùng kim ngân đến lường được.
-“Hoàng hậu nương nương nói, nàng đã có tuổi,
mấy thứ tốt này nọ dùng cũng uổng phí, không bằng đưa đến Lữ phủ, cho Bát hoàng
tử phi tương lai.”
Phương Nghi cười
nói:
-“Tướng gia mau mau thu, nhớ kỹ mỗi ngày phải
bảo phòng bếp nấu một chén cho tiểu thư, vật này không thể để lâu, nên mau mau
ăn mới tốt.”
Bà vừa nói vừa lại
cười lên khanh khách, lại nhìn Lữ Yến, nhắc nhở một câu:
-“Tiểu thư sợ là còn chưa có chính mình từng gặp
mặt Bát điện hạ chứ? Lúc cung yến đầu năm, Bát điện hạ đã sắp trở lại, trước
lúc này, tiểu thư nên dưỡng cho tốt tinh thần, thật xinh đẹp đi gặp Bát điện hạ
mới tốt.”
Lữ Yến nghe xong lời
này, thế nhưng thẹn tới mức đỏ mặt, nhưng nàng cũng kích động, cứ nghĩ tới qua
ít ngày nữa có thể nhìn thấy Bát hoàng tử, trái tim nàng liền không ngừng được,
nhảy thình thịch nhanh hơn. Lữ Tùng cũng nói cám ơn liên tục, lại thỉnh Phương
Nghi đến trong sảnh đường ngồi một chút uống chén trà. Nhưng Phương Nghi lại
xua tay cự tuyệt:
-“Không, nô tỳ còn phải trở về phục mệnh với
nương nương đây, đại nhân vẫn là chăm sóc tiểu thư, nấu huyết yến cho nàng ăn mới
là chuyện đứng đắn.”
Nói xong, rồi hướng
Lữ Yến nói:
-“Nô tỳ sớm chúc mừng tiểu thư.”
Lữ Yến vội đáp lễ,
mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, đến cũng là dễ nhìn.
Cát thị đầu kia đã
thu xếp hạ nhân nhận lấy đồ vật trong tay cung nữ thái giám, sau đó lại tiếp nhận
một cái túi vải nha hoàn nhà mình đưa tới, nói cái gì cũng phải nhét vào trong
tay Phương Nghi.
Phương Nghi cũng nhận,
chỉ là xoa túi vải ấy, trong lòng bật cười, Lữ gia này từ khi bị Diêu gia chặt
đứt tài lộ, trong phủ tháng ngày đã đáng lo hơn, một ít bạc này sợ là bổng lộc
của Lữ Tùng vừa được phát không bao lâu chứ?
Bà đoán không lầm,
một túi bạc kia xác thực bổng lộc tháng này của Lữ Tùng, hôm qua vừa mới phát
ra, Lữ gia mới để lại mười lạng xử dụng, những thứ khác còn không kịp phân phối,
hôm nay liền nhét vào trong tay Phương Nghi.
Phương Nghi đi rồi,
Cát thị thật là có chút đau lòng, nhưng cũng là cắn răng nói:
-“Dù cho trong phủ chính chúng ta sống khổ,
hôm nay mặt mũi này cũng không thể ném.”
Lữ Tùng cũng gật đầu,
tán đồng nói:
-“Đúng vậy, Phương Nghi kia là cung nữ chưởng
sự bên người Hoàng hậu nương nương, lại đưa tới nhiều... Đồ vật thế này, một
chút bạc thế lẽ ra cũng là không lấy ra được, bất đắc dĩ trong phủ chúng ta hiện
tại cũng chỉ có thể lấy ra như vậy, chờ tương lai có một ngày xoay mình, nên nhớ
kỹ ý tốt của Hoàng hậu nương nương, ở trong cung đã nhanh chuẩn bị, vì yến nhi
bày xong đường nên trải.”
Cát thị cũng phụ họa
nói:
-“Đúng vậy, thân mẫu Bát điện hạ đã giáng làm
quý nhân, với tính tình nàng ấy, không chắc còn sẽ xông ra cái tai họa gì, làm
không tốt chờ đến Bát điện hạ có tiền đồ, nàng còn tại hay không đều khó nói.
Nhưng trung cung hoàng hậu không như thế, có uy nghiêm, thực bản lĩnh, dưới gối
lại không con, tương lai bất kể là hoàng tử nào kế vị, nàng cũng là Hoàng thái
hậu, người như vậy thế nhưng phải hảo hảo nịnh bợ trước.”
Nói rồi, lại kéo
tay Lữ Yến, nói:
-“Chờ lúc cung yến đại niên hoàng thượng tứ
hôn, sau này con liền thường xuyên vào cung. Hoàng hậu nơi ấy phải thường đi thỉnh
an hầu hạ, đương nhiên, Nguyên quý nhân bên kia cũng không thể vắng vẻ. Con đừng
nghe phụ mẫu nói như thế nào, dù sao Bát điện hạ rất coi trọng thân mẫu ấy, là
hướng tới Bát điện hạ chúng ta cũng không có khả năng không khách khí với
Nguyên quý nhân, biết không?”
Lữ Yến gật đầu,
-“Phụ mẫu yên tâm, nữ nhi nhớ kỹ, dù như thế
nào, chỗ Nguyên quý nhân là sẽ không lạnh nhạt, dù cho bà vị phần xuống thấp lại
xuống thấp, bà rốt cuộc là thân mẫu Bát điện hạ, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ
không thay đổi.”
Hai phu phụ Lữ Tùng
hai nghe nữ nhi nhà mình hiểu chuyện, cũng yên lòng. Lữ Tùng giao huyết yến cho
Cát thị, Cát thị liền sai người hầm một chén cho Lữ Yến uống, mẹ con hai người
vừa nói vừa cười hồi hậu viện, còn lại Lữ Tùng còn đứng trong sân, nhưng dần dần
nhíu mày lại.
Cũng không nói được
là do duyên cớ gì, ông cứ cảm thấy trong lòng không quá yên ổn, tất cả này giống
như là giả tạo, để ông có chút không bắt được căn mạch, chỉ lo một cái phân đoạn
xuất hiện một chút xíu sai lầm, tất cả liền đều như bọt nước. [Truyện
này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Cách đại niên càng
ngày càng gần, ba ngày trước giao thừa, Hứa thị len lén đi phủ quận chúa một
chuyến, đưa vài thứ chuẩn bị cho Phượng Vũ Hoành. Cũng là một ít vật nhỏ, châu
báu nữ trang..., còn có điểm tâm bà tự mình làm.
Bà báo với Phượng
Vũ Hoành:
-“Vốn muốn làm mấy chiếc váy mới cho con,
nhưng may xiêm y có phần quá bắt mắt, dù sao trong Diêu phủ chúng ta cũng không
có nữ hài tử xấp xỉ tuổi con, mợ may xiêm y cho con, sợ chớp mắt sẽ bị nhìn thấu.”
Bà vừa nói vừa quay
đầu đi chỗ khác lau nước mắt, lại quay đầu lại nói tiếp:
-“Những nữ trang này đều là mợ vụng trộm đặt
mua, điểm tâm nhỏ cũng đều do mợ tự trong phòng bếp nhỏ trong viện của mình
làm, con yên tâm, chẳng ai biết cả.”
Hứa thị vừa nói chuyện
vừa thở dài, Phượng Vũ Hoành nhìn thấy trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng
thế cục trước mắt cũng chẳng còn cách nào, nàng chỉ có thể nói với Hứa thị:
-“Nhịn thêm thôi, tất cả cũng chỉ là tạm thời,
sẽ có ngày tốt lên.”
Hứa thị cũng không
hy vọng quá lớn, bà thậm chí lo âu nói:
-“Sẽ tốt lên sao? Trước đây vài ngày mợ nghe
ngoại tổ phụ con nói sợ là Thiên Nhu đã đi phía nam… A Hoành, mợ nói một câu
con chớ trách, Thiên Nhu à, mợ đã từng cảm thấy đáng thương nàng, nhưng giờ đây
trong lòng lại hận. Mợ cũng không nghĩ ra, một người làm mẹ, tâm sao sẽ ác như
vậy? Cho dù nàng cùng con có ngăn cách, nhưng chẳng phải còn có Tử Duệ sao?
Nàng nhận nha đầu gọi Phó Nhã, đã là để người kinh thành cười đến rụng răng,
nàng liều mạng kêu người khác là nữ nhi, mặc con ở sau lưng bị trạc cột sống,
trong lòng Tử Duệ lại dễ chịu sao?”
Nói đến Tử Duệ, Phượng
Vũ Hoành cũng bất đắc dĩ, mắt thấy liền sắp tết đến, nàng đã phái người đi đến
Tiêu châu đón.
Lần này Huyền Thiên
Minh đầu kia đã phát động không ít người, nàng đã không phái người bên cạnh đi,
tính thử tháng ngày, một hai ngày này cũng nên vào kinh. Nhưng bây giờ cục diện
này trong kinh, nàng còn chưa nghĩ ra nên thế nào đi nói với đứa nhỏ này, đứa
nhỏ này dù sao còn nhỏ tuổi, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của Diêu thị, về
huyết mạch tình thân còn nặng hơn nàng nhiều, cục diện như thế, Tử Duệ có thể
tiếp thu sao?
Hứa thị cũng nhìn
ra nàng bất đắc dĩ, chỉ đành an ủi nói:
-“Con cũng chớ nghĩ quá nhiều, dù sao đã thành
thế này, Tử Duệ là một tiểu hài hiểu chuyện, mợ cảm thấy chuyện này nó cũng chẳng
phải rất khó tiếp thu, dù sao chuyện trước đây Thiên Nhu gây nên nó cũng đã biết
được. Mợ chỉ e ngại con…, giữa tháng tư con cũng sẽ cập kê, hôn sự của con với
Cửu điện hạ cũng phải lập tức lo liệu. Nhưng hôm nay con không người thân không
chỗ dựa, nên xử lý hôn sự này thế nào đây? Mợ nghĩ qua, trình diễn này đến năm
sau chúng ta nên dẹp đi, A Hoành, con cũng đừng phí tâm bận tâm vì người khác,
ngoại tổ phụ con cùng ba cữu cữu con cũng đều lên tiếng, Diêu gia chúng ta
không sợ bị liên lụy, mợ không thể lại vứt một mình con cơ khổ... Ăn tết xong,
ra tháng giêng thì tìm lý do hai nhà hòa hợp như lúc ban đầu, trong nhà mới có
thể thay con xử lý hôn sự.”
Nghe Hứa thị nhắc đến
chuyện này, Phượng Vũ Hoành cuối cùng cũng thấy được thời gian có chút khẩn
trương. Trước đây cứ cảm thấy cách cập kê còn xa, nhưng hiện tại đã là tháng
giêng, đến giữa tháng tư, nhưng chẳng phải xa.
Là đến sinh nhật của
nàng sao. Chuyện này nói đến thật đúng là nàng không có cân nhắc, xử lý hôn sự
chẳng phải một mình nàng có thể hoàn thành, nàng cũng không nghĩ cứ tạm thời
tùy tiện đại hôn này, vừa nghĩ như vậy, cũng thật cần Diêu gia giúp đỡ lo liệu.
Thế nhưng...
-“Mợ, tha cho con suy nghĩ thêm a!”
Cuối cùng vẫn là
không yên lòng khiến cho Diêu gia gặp phải tai hoạ, đặc biệt lúc đại niên Bát
hoàng tử lại trở về kinh đô, còn không biết sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió. Từ
khi Diêu thị bị rót dược vào, thì nàng đối người thân thích quen thuộc đặc biệt
cẩn thận, chỉ lo vừa mới hơi mất tập trung lại có người vì nàng mà bị hại. Trước
mắt, có nên hay không lại ra một màn diễn hòa hợp với Diêu gia, chuyện này nàng
thật sự phải suy nghĩ cân nhắc tỉ mỉ.
Nàng lặng lẽ đuổi Hứa
thị về, đáp ứng đối phương trước mười lăm tháng giêng nhất định sẽ cho Diêu gia
câu trả lời, Hứa thị mới chịu đi.
Phượng Vũ Hoành
trong lòng cũng loạn, thẳng thắn đi dược thất, không cho người ngoài quấy rối,
sau đó một đầu xuyên vào không gian, còn nghĩ tắm nước nóng cho đỡ mệt, cũng
trong nháy mắt tiến vào đột nhiên sững sờ.
Không gian của
nàng... Thế nào biến thành thế này? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 792:
☆, Nói rõ ngày hôn sự…
Không gian của Phượng
Vũ Hoành có biến hóa, đây là lần biến hóa thứ hai sau lần trước xuất hiện hầm cất
giữ súng đạn!
Nếu nói, biến hóa
này nói cho cùng có quan hệ với nơi cất giữ dưới đất kia, đấy là ám các vào kiếp
trước Phượng Vũ Hoành đã đào, thả vào bên trong súng đạn cùng những vật ở nước
ngoài tới tay nàng.
Khu vực Đại lục quản
chế rất nghiêm ngặt ở phương diện này, tuy bản thân nàng có thể từ trong quân đội
lấy ra, cũng giới hạn chính là súng lục của nàng. Đương nhiên, nàng cũng không
có quy củ, cũng có biện pháp mang đi một số súng ống đặc thù, nhưng cũng không
nhiều, không thể như từ con đường nước ngoài thu mua được số lượng lớn.
Lúc trước nàng vừa
mới xuyên đến Đại Thuận, cũng từng cẩn thận nghiên cứu hiệu thuốc không gian,
phát hiện hầm ám các này căn bản không mở ra được, nói cách khác, cả trong Hiệu
thuốc không gian, một ít vũ khí nóng cũng không có.
Thế nhưng sau này
lúc nàng đến Bắc giới, bất chợt mới phát hiện ám các dưới đất có thể mở ra,
binh khí cũng có thể lấy ra. Tuy nhiên chỉ giới hạn ở một cái ám các mở ra, lấy
ra súng ống. Nhưng trong thực tế, lúc trước nàng đào tổng cộng hai cái ám các,
mỗi cái đại khái cở hai mét vuông.
Hôm nay nàng lại đi
vào không gian, bất chợt mới phát hiện cái ám các thứ hai dưới đất cũng mở ra,
cứ như vậy sáng loáng mở rộng ra, tương liên với cái thứ nhất, súng ống càng
nhiều, chủng loại phong phú hơn, đạn dược cũng triển khai, bên trong thậm chí
còn có mấy trái lựu đạn.
Phượng Vũ Hoành có
chút choáng váng, đi tới trực tiếp ngồi trên đất gần ám các, nhìn chằm chằm những
thứ bên trong mà cứng lưỡi. Lão thiên, đời trước như thế nào nàng có thể ẩn giấu
nhiều ngoạn ý thế này?
Cái đề tài này đối
với Phượng Vũ Hoành mà nói cơ hồ đều mau trở thành một thiên cổ bí ẩn, cho tới
bây giờ nàng cũng nghĩ không thông, đời trước rốt cuộc mình đã yêu quý vũ khí
nóng đến một mức độ như thế nào?
Cẩn thận ngẫm lại,
là nghĩ đến năm hai mươi hai tuổi ấy, vì một cái lựu đạn kiểu mới một thân một
mình bay đến Hoa Kỳ, làm một chuyến giao dịch với người hắc đạo. Không khỏi nở
nụ cười khổ, chỉ cảm thán rốt cuộc là tuổi trẻ có sức sống, hiện tại thân thể
này tuy nói vẫn chưa tới mười lăm tuổi, nhưng thêm vào số tuổi kiếp trước,
nhưng gần ba mươi đi, chứ đâu còn có thể còn lại bao nhiêu kích tình nha!
Nàng than khổ, lại
kiểm tra mấy thứ trong ám các, không khác gì kiếp trước, cũng không lại để ý, đậy
nắp ám các, nền gạch khôi phục tại chỗ, lúc này tất cả thoạt nhìn như ban đầu
không có thay đổi gì, thế nhưng trong lòng Phượng Vũ Hoành cũng không quá chân
thật.
Ám các trong không
gian xuất hiện súng đạn, từ giờ trở đi, không gian này liền cùng thế giới này độc
nhất vô nhị, không còn phòng tối lạ kỳ, tất cả mọi thứ đều xuất hiện tại cái thời
đại này, thế nhưng tất cả rốt cuộc là tốt hay xấu chứ?
Thiên Vũ tuổi già,
hoàng tử Đại Thuận rục rà rục rịch, thời đại biến thiên đến lúc như thế này tất
phải hưng khởi chiến sự. Trong không gian của nàng xuất hiện mấy đồ này, rốt cuộc
đúng dịp, vẫn có ngụ ý đặc thù?
Bản ý của nàng chỉ
nghĩ đến mượn dược phòng không gian này hành y tế thế, chưa bao giờ sử dụng vũ
khí nóng hậu thế vào chiến trường cổ đại quá nhiều. Vật ở hậu thế liên tiếp xuất
hiện trong lúc này, đến tột cùng sẽ biến cái thời đại này thành bộ dáng gì?
Phượng Vũ Hoành
không nghĩ ra, cũng sẽ không suy nghĩ, tuy nói luôn có từng trận bất an, nhưng
cũng chẳng phải việc trước mắt có thể nghĩ rõ lý do. Nàng bắt buộc bản thân
bình tĩnh lại, cũng không gấp đi tắm rửa, thẳng thắn trong không gian lục tìm
dược.
Bách Thảo Đường bên
kia an bài người phải tại năm sau đưa đi vào cung, trước đó nàng phải tìm chút
dược dự phòng cho Tôn Tề mang theo, phòng khi cần thiết.
Kỳ thực, trong cung
Huyền Thiên Minh đã xếp vào rất nhiều nhân thủ, bao gồm Vân phi, tuy người đang
ở trong Nguyệt Hàn cung không ra, thế nhưng bà cũng phân bố không ít cơ sở ngầm,
bớt đến tại Càn Khôn Điện cùng Chiêu Hòa cung nhất định là có. Nhưng nàng vẫn
muốn tự mình đưa người đi vào, đặc biệt thái y có thể quang minh chính đại đi lại
ở trong cung, có ám có minh, thế này mới đúng phân phối ẩn núp hoàn mỹ.
Vô số dược phẩm bị
nàng từ trong không gian chuyển qua trong dược thất, mở bao bì, vô lọ, một lần
nữa viết tên thuốc, dược hiệu duy trì ngày tháng, bắt tay vào làm tất cả cái
này đều như vậy thuận buồm xuôi gió.
Trong lúc lơ đãng
Phượng Vũ Hoành đã sản sinh hoảng hốt, nàng tới Đại Thuận này chẳng qua chỉ có
hai năm rưỡi, làm sao lại cảm giác giống như đã sống ở đây mấy chục năm? Càng cảm
thấy tất cả kiếp trước kia mới là một giấc mộng.
Âm Lịch tháng tư,
dương lịch ngày 20 tháng 5 chính là sinh nhật mười lăm của nàng, nữ tử Đại Thuận
mười lăm tuổi cập kê, nàng cùng Huyền Thiên Minh cũng sớm có ước hẹn ngày cập
kê chính là thời gian xuất giá.
Nguyên bản đối với
tất cả cũng đã chắc chắn như vậy, nhưng hiện tại lại có mấy phân lo âu. Bây giờ
lập tức sắp vào tháng giêng, khoảng cách ngày nàng cập kê càng ngày càng gần,
nhưng năm sau Huyền Thiên Minh còn phải đi về phía nam, có thể kịp chạy về trù
bị đại hôn sao?
Ngày ấy đi đến Ngự
vương phủ, cũng không phát hiện trong phủ có bầu không khí trù bị đám cưới,
ngay cả Chu phu nhân cũng không nói tới chuyện này. Trong phủ người ta không đề
cập, nàng cũng không tiện hỏi, chuyện này cứ đặt như vậy, sẽ làm cho trong lòng
người cực không vững vàng.
Lúc nàng từ dược thất
đi ra đã là chạng vạng, dưới phòng bếp đã chuẩn bị bữa tối nàng cũng không có
tâm tư để ăn, tùy tiện gắp hai cọng cải xanh, khiến cho Hoàng Tuyền Vong Xuyên
cho rằng nàng bị bệnh, nhanh chóng vây quanh vấn an nửa ngày.
Đến khi Phượng Vũ
Hoành nói mình không có việc gì, chỉ là tại lúc nhàn rỗi thu dọn dược liệu, nên
có chút mệt nhọc, lúc này mới được hai người nha đầu buông tha, rồi lại thúc giục
nàng vào phòng nằm nghỉ.
Phượng Vũ Hoành thật
sự cũng muốn đi nằm, ai biết mới vừa nằm xuống, bên ngoài liền có hạ nhân tới
báo nói người của Ngự vương phủ tới, nói là đưa xiêm y cho tiểu thư.
Nàng lại vội vã ngồi
dậy, mặc lại quần áo, mang theo hai nha đầu đi tiền viện nghênh tiếp.
Người tới là Chu
phu nhân, còn mang theo mấy hạ nhân, Phượng Vũ Hoành mời người vào sảnh đường,
Chu phu nhân đã mau để cho hạ nhân chuyển mấy bộ xiêm y tới trước mặt nàng, đồng
thời nói:
-“Sắp hết năm, đầu năm mùng một còn phải đi
vào cung tham gia cung yến, Vương gia đã sớm phân phó xuống mấy đồ này phải chuẩn
bị cho Vương phi, lão nô sớm nhờ người đi làm, hôm nay rốt cục đã làm xong, cầm
qua cho Vương phi thử một chút xem có vừa người không, Vương phi cũng nhìn thử
có hài lòng hay không?”
Chu phu nhân làm
người nhân hậu, lúc nói chuyện cười híp mắt, khiến người nhìn trong lòng rất ấm.
Phượng Vũ Hoành
nhìn quần áo bọn hạ nhân nâng niu trong tay cũng là vài lần cảm khái, không khỏi
nói:
-“Từ khi hồi kinh đô, mỗi lần tết đến, Chu phu
nhân xưa nay đều không quên ta… luôn đều chuẩn bị chỉnh tề những thứ nên chuẩn
bị, A Hoành cực kỳ cảm kích.”
Chu phu nhân vội
vàng nói:
-“Vương phi sao lại nói như vậy, lại qua mấy
tháng ngài sẽ phải gả vào Ngự vương phủ, người một nhà không nói hai lời, cứ
khách khí như vậy có thể sao?”
Bà nói, lại nhanh
chóng hỏi Phượng Vũ Hoành:
-“Không biết vương phi đối việc đại hôn có cần
giao phó đặc thù gì hay không? Lão nô hỏi qua ngài, đợi qua mười lăm tháng
giêng, chuyện này cũng phải ra tay chuẩn bị.”
Đây là lần thứ nhất
Chu phu nhân chính diện đề cập đến đại hôn của Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên
Minh như vậy, nghe được Phượng Vũ Hoành sửng sốt một chút.
Chẳng qua Chu phu
nhân cũng không cảm thấy đột ngột, mặt tươi cười nói với nàng:
-“Vương phi ở bên này cũng không có thân nhân,
lão nô nghĩ, nếu không giá y đồ cưới gì đó, lão nô bên kia cũng đặt mua a!”
Phượng Vũ Hoành xua
tay lia lịa:
-“Không được không được, nơi nào có đạo lý để
nhà chồng chuẩn bị giá y và đồ cưới, cái này ta tự mình chuẩn bị, chính mình
chuẩn bị được rồi.”
Chu phu nhân cười
nói:
-“Vương phi không cần khách khí, điện hạ là
hoàng tử, công công bà bà của ngài đều ở trong cung, sẽ không xen vào chuyện
trong vương phủ ở bên ngoài. Cho nên ở phương diện này…..chỉ cần hai chúng ta đều
tán thành, thì không ai dám nói một chữ không. Huống chi, lão nô làm việc vương
phi vẫn không yên tâm sao? Bảo đảm không cho ngoại nhân biết.”
Phượng Vũ Hoành vẫn
không đấp ứng:
-“Không được không được, Chu phu nhân có hảo ý
A Hoành tâm lĩnh, nhưng chuyện này chân thực không được. Cái kia.....kỳ thật A
Hoành cũng không phải thật sự đoạt tuyệt với Diêu gia, A Hoành chỉ là không muốn
bọn họ bị liên lụy bởi vì A Hoành, nhưng trước đó vài ngày người Diêu gia cũng
từng tới thương lượng với A Hoành, hai nhà không nên vẫn tiếp tục như vậy, đợi
ra khỏi tháng giêng thì tìm lý do hòa hảo như lúc ban đầu. Vì vậy phương diện đồ
cưới của A Hoành Diêu gia tự biết lo liệu, cũng không nhọc đến phu nhân phí
tâm.”
Phượng Vũ Hoành hết
cách rồi, đành phải chuyển Diêu gia ra, mà nàng cũng vạn bất đắc dĩ vẫn phải từ
bỏ dùng cách đoạn tuyệt qua lại này để bảo vệ Diêu gia.
Chỉ nói người định
không bằng trời định, ở trên đời này, người tóm lại không thể cô đơn sống sót,
dù cho nàng hung hăng đến đâu, cũng có thời điểm luôn cần nhóm thân nhân ra mặt,
nói thí dụ như, xuất giá.
Nghe Phượng Vũ
Hoành nói tới muốn cùng Diêu gia hợp hảo, lúc này Chu phu nhân mới yên lòng. Bà
đã đi theo bên cạnh Huyền Thiên Minh rất lâu, đối với chuyện của Huyền Thiên
Minh và Phượng Vũ Hoành không nói rõ như lòng bàn tay, trên một vài chuyện lớn
Huyền Thiên Minh cũng không cố ý gạt bà.
Bà cũng biết lúc
trước Phượng Vũ Hoành đi một bước kia, bất quá là vì bảo vệ thân nhân, nhưng
nay mắt thấy sắp phải thu xếp hôn sự cho hai người, Chu phu nhân cũng cảm thấy
nếu như từ Diêu gia đến xử lý, tất cả mới nói còn nghe được, đám cưới này cũng
có thể làm được càng viên mãn.
Bà gật đầu liên tục,
đồng thời cũng an ủi Phượng Vũ Hoành nói:
-“Vương phi cũng không cần cẩn thận quá mức…
Diêu gia đã trở lại kinh thành, mà còn có người vào triều làm quan, thị thị phi
phi chẳng phải muốn thoát khỏi có thể thoát khỏi được. Theo lão nô thấy, không
bằng tất cả cứ thuận theo tự nhiên, tai họa sắp phát sinh là thế nào cũng không
tránh khỏi, đồng thời, vốn nên có phúc báo cũng tất nhiên tồn tại. Y hệt ngài
quan hệ với Diêu gia, việc này cũng là một loại phúc báo, tình thân huyết mạch,
có thể không chặt đứt thì đừng chặt đứt mới tốt. Đương nhiên, đến cùng nên làm
như thế nào, vẫn nên từ vương phi làm chủ, lão nô không nên nhiều lời, vương
phi không cần để ở trong lòng.”
Phượng Vũ Hoành lắc
đầu, thở dài nói:
-“Chu phu nhân không cần phải giữ lễ tiết như
thế, ngài đối với A Hoành mà nói cũng là trưởng bối thân nhân, có thể nói với A
Hoành những câu nói này, với A Hoành mà nói, là phúc khí.”
Chu phu nhân nghe
được trong lòng rất thoải mái, bà vốn vô cùng vừa ý người Vương phi này, hơn
hai năm này ở chung, càng ngày càng thoả mãn. Vì thế chuyện đại hôn mới dặn dò
một phen, lúc này mới đứng dậy muốn cáo từ.
Phượng Vũ Hoành một
trái tim nhỏ khó chịu, mắt thấy Chu phu nhân phải đi, lúc này mới hỏi một câu vẫn
muốn hỏi:
-“Cái kia... Chu phu nhân, nguyên bản quyết định
hôn kỳ là ngày ấy A Hoành cập kê, nhưng theo quan sát dưới cái thế cuộc này, sợ
là Cửu điện hạ năm sau còn phải đi về phía nam, người xem ngày tháng này có phải
lại xê dịch về phía sau hay không?”
Nghe nàng nói đến
cái này, Chu phu nhân cuối cùng cũng cân nhắc một hồi, lúc này mới lại nói:
-“Điện hạ chưa từng nói muốn xê dịch về phía
sau, nhưng nếu thật đi về phía nam, chỉ sợ ngày tháng này thật đúng là có thể
di chuyển một chút. Vương phi đừng lo lắng, trước hết chúng ta chuẩn bị theo
tháng ngày ban đầu, hết thảy chờ năm sau điện hạ định ra hành trình lại nói,
ngài thấy được không?”
Phượng Vũ Hoành gật
đầu,
-“Được, A Hoành chính là ý này, dù sao quốc sự
làm trọng, chúng ta là ai cũng chạy không được, đại hôn chẳng qua là một nghi
thức mà thôi, cũng không phải trọng yếu như thế.”
-“Trọng yếu trọng yếu hơn!”
Chu phu nhân vội
vàng nói:
-“Đại hôn thế nhưng trọng yếu lắm, vương phi
ngàn vạn nên để vào trong lòng. Lão nô vẫn chờ nghênh Vương phi vào phủ, chuyển
giao lại toàn quyền to trong phủ, số tuổi này, vương phi nên để lão nô hưởng
thêm vài năm thanh phúc.”
Việc hôn nhân rốt cục
nói ra, cũng nhắc đến ngày, Phượng Vũ Hoành cũng xem như thở phào nhẹ nhõm. Mặc
kệ có thể hay không đại hôn theo kịp ngày cập kê, bớt đến nàng biết trong Ngự
vương phủ là coi việc này như chính sự, trong lòng đã thư thản rất nhiều.
Tự mình đưa Chu phu
nhân tới cửa, nhìn theo xe ngựa Ngự vương phủ rời đi, đang chuẩn bị xoay người
hồi phủ, lúc này, chợt nghe phía sau có tiếng xe ngựa khác từ xa đến gần, kèm
theo một cái đồng âm thanh thúy ——
-“Tỷ tỷ! Đệ về rồi!”
No comments:
Post a Comment