Beta: Đào Mai
Ánh mặt trời sáng sớm ngày thu chiếu lên bức tường phù điêu,
xe ngựa cao lớn tạo thành một bóng dài, nhóm lớn hộ vệ, bà tử vây quanh xe ngựa,
cái thân ảnh lộ ra, nữ tử với dung nhan xinh đẹp thanh lệ, mày dài hòa tóc mai
được ma ma đỡ xuống xe ngựa. Nàng chải thiêu tâm kế, mặc hiếu phục, thế nhưng
khí độ vẫn bất phàm.
Nàng nhàn nhạt nhìn qua bức tường phù điêu phía trước, hơi
trầm ngâm hỏi:
-"Không phải phái
người đưa tin cho mẫu thân sao, tại sao vẫn còn chưa tới?"
Ma ma bên cạnh vội vàng trả lời:
-"Có lẽ là chưa kịp
tới thôi."
-"Bà vẫn là cái
tính tình lề mề đại khái này."
La Nghi Tuệ lãnh đạm nói,
-"Ngươi lại qua
chỗ muội muội đi, kêu Tuyết Chi đưa muội muội đến linh đường bên kia, ta trước
dâng hương đốt tiền vàng cho tổ mẫu."
Ma ma vâng dạ trước, La Nghi Tuệ tiếp đó được đại nha đầu
dìu đỡ, nghiêng đầu hỏi:
-"Cố ý nhường Đại
bá phụ trở về trước một bước, vậy mà Đại bá mẫu lại nghênh đón xong Đại bá phụ
liền đi?"
Đại nha đầu nói:
-"Vâng đón xong
liền đi, hiện tại nên tới linh đường thôi."
La Nghi Tuệ mới thở dài:
-"Đại bá mẫu ngay
cả việc bằng mặt không bằng lòng cũng làm không được, xem ra quả mâu thuẫn
không đơn giản. Cũng không biết thời gian ta không có ở đây rốt cuộc phát sinh
chuyện gì, bà ngay cả hành vi của bản thân không cũng để ý."
Đại nha đầu nâng đỡ tay nàng, để La Nghi Tuệ cẩn thận đường
dưới chân:
-"...Cũng may
ngài chạy về, nếu không tình cảnh của tỷ muội chúng ta như vậy, cũng quá hung
hiểm."
La Nghi Tuệ không nói thêm gì, nhưng ánh mắt hơi hơi lạnh lẽo.
Nghi Ninh bị Lâm Hải Như vội vã dẫn tới bức phù điêu trước cổng.
Chỗ bức phù điêu đó rất nhiều người hầu nghỉ ngơi, nói Thế tử phu nhân chờ
trong chốc lát, đã đi linh đường rồi.
Lâm Hải Như mặt lộ ưu sầu, vậy là vẫn đến trế.
Bà nói với Nghi Ninh:
-"Trưởng tỷ của
con không chừng sẽ rầy la mẫu thân, con lát nữa phải giúp mẫu thân..."
Nghi Ninh nghe mà trợn mắt há mồm, mới nghe qua mẫu thân khiển
trách nữ nhi, nào có ngược lại chứ!
Lâm Hải Như thế nhưng vẫn rất rầu rĩ, cái vị trưởng nữ này
thật sự quá lợi hại.
Trước kia La Nghi Tuệ chưa xuất giá, quản bà không ít, quản
đông quản tây.
La Nghi Tuệ nói bà một chút, bà lại càng làm càng không ổn.
Cho nên lúc trước La Nghi Tuệ chưa xuất giá, chuyện nhị phòng toàn bộ đều do
nàng quản.
Lâm Hải Như rơi vào thanh nhàn, dù sao bà làm chuyện gì cũng
không xong. Mà La Nghi Tuệ người cũng như tên, giống như phiên bản trẻ tuổi của
La lão thái thái. [Truyện đăng trên
audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
Linh đường được đặt tại chính đường.
Trong chính đường vẫn còn có người tới chia buồn, trướng trắng
rủ thấp, khói nhang bao phủ, đạo sĩ làm pháp sự.
Nghi Ninh vừa nhìn liền thấy một bóng lưng, dáng người cao gầy,
cần cổ nhỏ dài.
Nàng quỳ gối dâng hương cho La lão thái thái, lúc đứng thẳng
lên nha đầu tới đỡ nàng, bụng nàng nhô lên, thần tình nhàn nhạt.
Thời điểm Nghi Ninh nhìn thấy nàng trong lòng nảy lên, có một
loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
La Nghi Tuệ cũng thấy Nghi Ninh được Lâm Hải Như dắt tay.
Muội muội của nàng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt tựa hồ có
chút hiếu kỳ, còn hoạt bát vốn có nữa.
Lâm Hải Như kéo Nghi Ninh tiến lên nghênh đón, thấp thỏm cười
cười:
-"Tuệ tỷ nhi, con
rốt cuộc có thể trở lại! từ kinh thành về đây chỉ mất hai ngày ngắn ngủi, con sợ
là mệt mỏi rồi. Nếu đã thắp hương, vậy không ngại đi xuống trước nghỉ ngơi một
lát..."
La Nghi Tuệ nói:
-"Vừa vặn, ta còn
có lời muốn hỏi người."
Nàng lại nhìn về phía Nghi Ninh được Lâm Hải Như dắt trong
tay, dường như muốn nói gì đó.
Lâm Hải Như thở dài giải thích:
-"Sau khi lão
thái thái mất đi, Nghi Ninh liền không còn hoạt bát như xưa."
La Nghi Tuệ nghe thấy Lâm Hải Như như vậy, chỉ cảm thấy
trong tâm đau giống như xoắn lại.
Nàng chìa tay về phía Nghi Ninh, hạ thấp thân mình, ấm áp cười
nói:
-"Mi Mi, mau tới
chỗ tỷ tỷ."
Nghi Ninh nhìn La Nghi Tuệ, tự bản thân thân thể có loại cảm
giác không muốn xa rời, loại cảm giác này thậm chí so với lúc đối diện La lão
thái thái còn mãnh liệt hơn. Chỉ muốn nhào tới trong ngực nàng, thống thống
khoái khoái khóc một trận.
Nghe thấy La Nghi Tuệ kêu nhũ danh của nàng, chóp mũi lại
như cảm thấy chua xót, nàng tiến lên trước mấy bước nhào vào trong ngực La Nghi
Tuệ, ôm lấy cổ nàng, nhẹ nhàng kêu một tiếng "Trưởng tỷ".
La Nghi Tuệ ôm thật chặt Nghi Ninh, vỗ về lưng của nàng nói:
- "Không sao đâu,
tỷ tỷ trở lại rồi."
Nàng nhìn Nghi Ninh vốn là tiểu bá vương ai thấy đều sợ, bây
giờ lại có loại cảm xúc đáng thương yếu đuối không chỗ nương tựa, càng đau lòng
áp mặt sát vào khuôn mặt của Nghi Ninh.
-"Tỷ tỷ quay về rồi,
muội liền có núi dựa, không phải sợ." La Nghi Tuệ mềm giọng nói.
Nghi Ninh mặc dù là lần đầu tiên gặp nàng, nhưng người vị
trưởng tỷ xa lạ này có loại hơi thở quen thuộc.
Nhìn coi cẩn thận, nàng cùng trưởng tỷ tướng mạo có mấy phần
tương tự, chẳng qua trưởng tỷ minh lệ hơn một chút, nàng vẫn còn khí tức non nớt
của hài tử.
Sau khi mẫu thân mất, La Nghi Tuệ mười một tuổi liền chăm
sóc muội muội.
Muội muội học đi, học trò chuyện, bập bẹ tập nói kêu tỷ tỷ,
chân ngắn tập tễnh bước theo sau lưng nàng, đuổi theo muốn nàng ôm.
Tình cảm của La Nghi Tuệ đối với muội muội này quả thực
không tầm thường.
Khi đó gả đến Ninh Viễn Hầu phủ, hận không thể đem muội muội
cũng buộc vào khăn gói mang đi. Tránh cho muội muội ở lại La gia bị người khi dễ.
Thời điểm ở Hầu phủ nghe muội muội rơi xuống nước, nàng
trong lòng nóng nảy. Nếu không phải bản thân mang thai chưa được ba tháng, khẳng
định chạy về rồi, may sau đó muội muội không bị sao.
Lại nghe La Thận Viễn trúng giải nguyên, rồi tiếp đến là
chuyện La lão thái thái mất.
La Nghi Tuệ không chờ được nữa, bản thân mang bầu cũng phải
trở lại.
Ninh Viễn Hầu Thế tử Phó Chính Thanh khuyên nàng không nên gấp,
cẩn thận hài tử trong bụng. Nàng trừng mắt nhìn Phó Chính Thanh một cái bản
thân liền trở về trước, Phó Chính Thanh sợ nàng xảy ra việc gì, xử lý xong chuyện
trong tay cũng muốn chạy tới.
Về đến chỗ của Lâm Hải Như, nha đầu bưng trà lên. La Nghi Tuệ
nhấp ngụm trà hỏi:
-"Thân thể tổ mẫu
vẫn luôn không tốt, nhưng cũng không xảy ra chuyện lớn gì, sao đột nhiên lại
không được vậy?"
Đặt ly trà xuống, nghĩ đến La lão thái thái đối tốt với
mình, La Nghi Tuệ trong lòng có chút không dễ chịu.
Có điều nàng biết ngoài tang lễ của tổ mẫu, nàng còn chuyện
quan trọng hơn phải làm, lần này nàng trở về chính là muốn xử lý xong những
chuyện đó.
-"Ta cũng không
rõ ràng lắm." Giọng của Lâm Hải Như giảm thấp xuống.
Nghi Ninh dựa vào bên người La Nghi Tuệ, người La Nghi Tuệ
thoang thoảng mùi thơm của danh dành, ngửi rất thích.
Nàng phát hiện vị trưởng tỷ này luôn rất trấn tĩnh, vô luận
là tế bái La lão thái thái, hay là mới vừa rồi vô tình gặp được Trần thị ở trên
đường.
Lúc Trần thị nhìn thấy nàng vẻ mặt khẽ thay đổi, nàng vậy mà
khuất thân thỉnh an Trần thị.
Nàng bước ra ngoài cửa nhìn qua, dưới mái hiên hành lang, La
Nghi Tuệ mang theo ma ma phân phó nha đầu thu thập rương hòm.
Hẳn là phải ở lại thời gian dài, Nghi Ninh suy nghĩ, vô hình
chung có chút an tâm.
-"Lão thái thái
ban đầu mời Trịnh ma ma trở lại chữa bệnh, hôm đó lúc Trịnh ma ma sắp đi thì
lão thái thái phát bệnh..." Lâm Hải Như nói, " không chống đỡ bao lâu thì không được. Nghi Ninh vốn là muốn
chăm nom, đại tẩu không muốn cho Nghi Ninh quay về. Nghi Ninh vừa đi, lão thái
thái liền ngừng thở..."
Lâm Hải Như nghĩ đến cảnh tượng hôm đó, giọng điệu lại trầm
trọng mấy phần:
-"Đại tẩu ngay
sau đó kêu Nghi Ninh dọn khỏi chính đường... Lão thái thái đem đồ của bản thân
đều để lại cho Nghi Ninh, nếu không phải Thận Viễn giúp Nghi Ninh, đại tẩu nhất
định không tuân theo. Bây giờ những thứ này của Nghi Ninh đều do Thận Viễn quản
lý."
Thời điểm những chuyện kinh tâm động phách này phát sinh,
mình lại không ở bên cạnh nàng.
La Nghi Tuệ chậm rãi xoa đầu Nghi Ninh.
Nàng ngẩng đầu lên nói:
-"Ta muốn hỏi
chuyện của La Thận Viễn. Bất quá nghĩ đến người đã nói cũng không rõ ràng, hắn
bây giờ ở đâu?"
Hoàng giáp báo lên kinh, thân phận của thiếu niên cử nhân La
Thận Viễn cũng truyền khắp kinh thành.
Lúc La Nghi Tuệ nghe cũng không hề kinh ngạc, La lão thái
thái đã sớm nói qua với nàng sự lợi hại của vị Tam đệ này.
Chuyện nàng quan tâm hơn chính là, trong lòng La Thận Viễn đến
tột cùng suy nghĩ như thế nào.
Nghi Ninh nghe giọng điệu của trường tỷ, dường như ấn tượng
đối với Tam ca không tốt lắm.
Suy nghĩ kỹ thì, trong trí nhớ thái độ của La Nghi Tuệ đối với
La Thận Viễn rất giống với của La lão thái thái, nàng không thích vị đệ đệ thứ
xuất này.
Nhưng hai vị này không thể có mâu thuẫn được!
Nàng kéo tay La Nghi Tuệ, nói với nàng:
-"Trưởng tỷ, Tam
ca đối với muội tốt lắm. dạy muội luyện chữ, còn giúp muội quản lý cửa hàng và
điền trang nữa."
Tuổi muội muội còn nhỏ, sao hiểu được cách phân biệt người xấu
người tốt. La Nghi Tuệ chỉ vuốt ve khuôn mặt nàng nói:
-"Được, Mi Mi
ngoan. Chờ tỷ tỷ gặp qua Tam ca của muội rồi nói sau. Có được hay không?"
Nghi Ninh thầm thở dài, có điều nghĩ qua cũng phải, lấy tâm
trí của La Nghi Tuệ, tự nhiên sẽ không chỉ nghe lời một đứa bé.
-"Kiều di nương hẳn
là vẫn mạnh khỏe chứ?"
La Nghi Tuệ lại hỏi Lâm Hải Như.
Lâm Hải Như lúc này nhưng biết gì, bà ấp a ấp úng hết nửa
ngày.
La Nghi Tuệ nhìn về phía Thụy Hương, Thụy Hương chỉ có thể
nói:
-"Lão gia thường
đi chỗ Kiều di nương, bà ta liền lấy việc này làm cớ thường xuyên không đến thỉnh
an Nhị thái thái, trừ chuyện này ra ngược lại cũng yên ổn."
La Nghi Tuệ nghe lời của Thụy Hương, liền hiểu bây giờ Kiều
di nương là tình huống như thế nào.
Nàng đạm nhạt nói:
-"Kiều di nương
ngược lại có tiến bộ, có điều ta trở về lại không phải là vì bà ta. Ta lần này
trở về thật ra là vì một chuyện..."
Kiều di nương sau này chỉnh đốn lại cũng được. Nàng nhìn Lâm
Hải Như, chậm rãi nói,
-"Tổ mẫu không
còn, sau này tất yếu sẽ phân nhà. So với kéo dài về sau, không bằng hiện tại
tách ra luôn."
Lâm Hải Như bị lời đích trưởng nữ làm sững sờ.
Bà cũng muốn phân nhà, nhưng La Thành Chương không đồng ý.
Hơn nữa tại sao càng sớm càng tốt? Lão thái thái vừa mới đi,
chuyện này quả thật bất hiếu đó.
La Nghi Tuệ không giải thích, nàng chỉ nói:
-"Đợi buổi tối ta
sẽ nói với phụ thân, hiện tại vừa mới trở về, ta muốn đốt cho tổ mẫu chút tiền
vàng."
Nàng dắt Nghi Ninh tới linh đường, quỳ đốt tiền giấy nửa
canh giờ, sau đó lại mang Nghi Ninh đi thỉnh an vị La đại gia vừa mới trở về.
La đại gia sắc mặt bình tĩnh bảo La Nghi Tuệ không cần đa lễ.
Ông chẳng qua bởi vì đi đường tinh thần có chút uể oải, nhưng cũng không có
dáng vẻ thương tâm quá độ.
Quả nhiên không hổ là người làm đại quan, tâm tư bậc này La
Thành Chương thật sự không so được.
Nghi Ninh trong lòng lại suy nghĩ, sau khi tổ mẫu mất, La đại
gia và phụ thân đều phải để đại tang ba năm.
Trong ba năm này La đại gia chỉ có thể ở lại trong nhà, đối
với con đường làm quan của ông không có lợi, ảnh hưởng tới phụ thân ngược lại
không lớn.
Không chỉ sĩ đồ của La đại gia phải trì hoãn, hôn sự của La
Hoài Viễn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nàng đột nhiên hiểu ra tại sao La Nghi Tuệ bây giờ lại đề xuất
việc phân nhà, hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất.
Nếu như sau này nhắc lại, chờ chuyện của đại phòng bụi trần
lắng xuống, nhị phòng nhất định càng chịu thiệt.
Với lại lấy thủ đoạn của Lâm Hải Như, lúc hai nhà cùng qua đại
tang, bà tuyệt đối không áp chế được Trần thị.
Có điều hiếu đạo dù sao cũng là vấn đề, không biết La Nghi
Tuệ giải quyết như thế nào.
La Nghi Tuệ trở lại, những đệ đệ muội muội khác cũng phải tới
gặp nàng.
Không chỉ bởi vì nàng là đích trưởng tỷ trong nhà, mà còn bởi
vì thân phận là Định Bắc Hầu thế tử phu nhân của nàng.
Trần thị nhìn Nghi Ninh đứng bên người La Nghi Tuệ, bà liền
nghĩ tới bản di chúc của La lão thái thái khiến bà giận đến ngứa ngáy răng.
Bà trước kia xem thường La Nghi Ninh, hài tử không có đích mẫu,
sao có thể so bì với Nghi Ngọc, Nghi Tú của bà, bà cũng không tin Lâm Hải Như sẽ
thật sự coi La Nghi Ninh như con đẻ.
Nhưng nghĩ đến những thứ này nọ mà La lão thái thái để lại
cho La Nghi Ninh, lại trông La Nghi Tuệ, La Thận Viễn đều cùng dáng vẻ người bảo
hộ đứng ở bên cạnh La Nghi Ninh, bà biết La Nghi Ninh thế nào cũng sẽ không kém
gì hơn.
Ai bảo nàng có hai người ca ca cùng tỷ tỷ tốt đây.
Vả lại tiểu nha đầu La Nghi Ninh này cũng không đơn giản,
nhìn như ngây thơ dễ thương, thực ra cũng là đứa thông tuệ.
Chuyện hôm đó Nghi Ngọc bị nàng phát hiện đưa tình với Trình
lang, tâm trí bậc này chỉ sợ cũng không phải một hài tử đơn giản có thể làm được.
Chỉ có điều nàng ta không để cho người khác nhìn ra mà thôi.
************
No comments:
Post a Comment