Editor: Bé Muỗi
Beta: Đào Mai
Nghi Ninh nghe đến đó trong lòng thầm than.
La Nghi Ngọc quả nhiên vẫn chưa hết hy vọng với Trình lang,
nên dám chống đối La lão thái thái.
Trần thị cũng bị La Nghi Ngọc dọa đến giật mình, lập tức đứng
lên:
-“La Nghi Ngọc, sao
con dám nói chuyện như thế với tổ mẫu?”
La Nghi Ngọc cười lạnh nói:
-“Chẳng lẽ không đúng
sao? Trong lòng tổ mẫu chỉ có La Nghi Ninh, bà tùy tiện tìm người đem con gả đi
cho qua chuyện.”
-“Mẫu thân người đừng nói không có. Lúc còn trưởng tỷ, tổ mẫu
yêu thương trưởng tỷ, cũng nghiêm cẩn giáo huấn trưởng tỷ. Trưởng tỷ gả ra
ngoài, tổ mẫu lại chỉ sủng ái mỗi mình La Nghi Ninh.”
-“Tổ mẫu bất công chi
thứ hai, đau lòng đứa nhỏ của nhị thẩm, bà không thích con và La Nghi Tú. Con
không muốn gả cho Lưu Tĩnh, con chỉ muốn gả cho Trình nhị công tử.”
Sao Nghi Ninh không biết La Nghi Ngọc bất mãn nàng nhiều năm
nay.
Hôm nay nàng dứt khoát đem toàn bộ nói ra rõ ràng, trắng đen
minh bạch, có liên quan hay không, đều đừng nghĩ tránh được.
Nàng không dễ chịu, người khác cũng đừng mơ tưởng tốt hơn.
Nghi Ninh lo lắng nhìn về phía La lão thái thái.
-“Tổ mẫu, con...”
La lão thái thái nổi giận, chỉ vào La Nghi Ngọc nói:
-“Tốt, tốt lắm, là ta
bất công Nghi Tuệ cùng Nghi Ninh. Thì tính sao? Nghi Tuệ là trưởng nữ nhà ta,
Nghi Ninh ngay cả bộ dáng mẫu thân ra sao cũng không nhớ rõ.”
-“Các ngươi một đám có
mẫu thân yêu thương, Nghi Tuệ cùng Nghi Ninh làm sao so với các ngươi?”
-“Nghi Ngọc, ngươi nếu
còn chút lương tâm, hãy ngẫm lại lúc Minh Lan còn trên đời đã đối xử với các
ngươi như thế nào? Phụ thân ngươi khi đó bị điều nhiệm đi Vân Nam, vẫn là Minh
Lan cầu đến Cố gia, nhờ Cố gia hỗ trợ triệu hồi phụ thân ngươi về. Bằng không
La Thành Văn hôm nay có thể ở trong triều nhậm chức quan to tam phẩm sao?”
-“Lúc mẫu thân ngươi
sinh Nghi Tú, thân mình không tốt, Minh Lan mỗi ngày tự mình sắc thuốc, đưa đến
trước giường mẫu thân ngươi. Sau khi nó chết, các ngươi đều quên hết rồi?.”
La Nghi Ngọc nhìn chằm chằm La lão thái thái, bị bà nói đến
thất thần.
La lão thái thái che miệng ho khan hai tiếng.
Trần thị nghe La lão thái thái nhắc tới Cố Minh Lan, liền đứng
lên:
-“Mẫu thân, là Nghi Ngọc
không biết nặng nhẹ, nói chuyện lung tung. Người chỉ cần trách mắng nó, đừng tức
giận hại thân...”
Bệnh ho của Lão thái thái chưa khỏi hẳn, thật sự là không
nên nổi giận.
Nghi Ninh bước lên phía trước, rót cho La lão thái thái một
ly trà.
Từ ma ma cũng vỗ phía sau lưng La lão thái thái, muốn cho bà
thuận khí.
La lão thái thái uống ngụm trà, đem chén trà trả lại trong
tay Nghi Ninh, tiếp tục lạnh giọng nói:
-“Ngươi luôn miệng nói
ngươi cùng Trình lang lưỡng tình tương duyệt, vậy ngươi nói ta nghe xem, hắn
cùng ngươi lưỡng tình tương duyệt như thế nào?”
La Nghi Ngọc nước mắt chưa khô, bị dọa đến cứng họng.
Nàng ta lần đầu tiên nghe La lão thái thái nói lời nghiêm khắc
như vậy, làm nàng ta nghĩ tới, La lão thái thái không chỉ là tổ mẫu hiền lành
ôn hòa, mà còn là Từ thị - người đem hai con trai dưỡng thành tiến sĩ Bảo Định.
-“Hắn... Hắn khen ngợi
con... Con...” La Nghi Ngọc không suy nghĩ được nhiều, nói chuyện lắp bắp.
La lão thái thái cười lạnh một tiếng:
-“Hắn khen ngợi ngươi
cái gì? Ngươi có thân phận gì, hắn có thân phận gì? Ngươi thực cho rằng thân phận
tiểu thư con vợ cả La gia, xứng đôi với hắn - cháu ngoại trai Lục đô đốc, thiếu
niên cử nhân con vợ cả Trình gia?”
-“Người ta cao cao tại
thượng, thuận miệng khen ngợi một câu, ngươi cũng tưởng là thật sao? Ngày sau,
bị người phát hiện ra, ngươi là một tiểu thư không biết xấu hổ, chẳng lẽ thanh
danh Trình lang hắn còn có thể bị tổn hại sao?”
-“Ta hiện tại thành thật
nói cho ngươi biết, đừng nói chúng ta một La gia nho nhỏ không xứng với hắn, nếu
là huyện chủ hay nữ nhi quan lớn, đều phải được Trình lang hắn lựa chọn.”
La Nghi Ngọc xụi lơ trên mặt đất, nước mắt như hạt châu rơi
xuống từng giọt.
-“Tổ mẫu, con thật sự
thích Trình lang. Con không thích Lưu Tĩnh...”
La lão thái thái quay đầu đi chỗ khác, tựa hồ cũng không muốn
nhìn nàng ta nữa.
Từ ma ma tiến lên một bước, thở dài:
-“Buổi chiều hôm nay,
Trình nhị công tử đã rời khỏi La gia. Nô tì xin hỏi tứ tiểu thư, nếu Trình nhị
công tử đúng như ngài nói, hữu tình với ngài, sao hắn rời đi mà không nói tiếng
nào?”
-“Hắn... Hắn đã đi rồi
sao?” Vẻ mặt La Nghi Ngọc có chút mờ mịt vô thố, nàng ta nhìn về phía La
lão thái thái, lại nhìn về mẫu thân của mình.
Trần thị lại hít sâu một hơi, ngậm lại miệng không nói chuyện.
La lão thái thái hạ quyết tâm không cho La Nghi Ngọc chút mặt
mũi, bà không thể giúp nàng ta nói chuyện lúc này.
Huống chi La Nghi Ngọc thật sự rất hồ đồ. Một câu này nói
ra, La Nghi Ngọc thật là hoang đường.
Lâm Hải Như đã hoàn toàn bị rung động.
Bà không thể tưởng tượng được La Nghi Ngọc lại làm ra loại sự
tình này.
Bên ngoài trời đã tối, mấy ngôi sao nhỏ như ẩn như hiện trên
bầu trời đêm.
La Nghi Tú cùng La Nghi Liên đã đợi ở bên ngoài hai canh giờ,
không thấy có người đi ra, chỉ nghe thấy mơ hồ thanh âm tranh chấp từ bên trong
truyền ra.
Ngay từ đầu, còn nghe được Nghi Ngọc chỉ trích Nghi Ninh,
nói nàng ác độc. Sau này lại nghe La Nghi Ngọc nói cái gì bất công chi thứ hai.
La Nghi Liên ngồi nghiêm chỉnh, khăn tay như trước vẫn nắm
chặt trong lòng bàn tay.
Lần trước ả phạm sai lầm, liền nghe lời Kiều di nương, về
sau chỉ cần nhu thuận là được, không thể lại bị La lão thái thái hoặc Nghi Ninh
nắm lấy lỗi của ả.
Trong lòng ả ghi nhớ những lời này, lúc La Nghi Ngọc bị kêu
đi là đang cùng ả thêu thùa, sau đó lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Không làm rõ
ràng kết quả như thế nào, ả sẽ không đi về.
La Nghi Tú sốt ruột trong lòng. Nàng thực thích Nghi Ninh,
nhưng La Nghi Ngọc dù sao cũng là tỷ tỷ ruột thịt.
Bên trong nếu có xung đột, nàng còn không biết nên làm cái
gì bây giờ. Nàng đi qua đi lại đi mấy lần, đến khi ma ma hầu hạ nàng nói:
-“Ngũ tiểu thư, người
vẫn nên ngồi xuống đi, người sốt ruột cũng vô ích!.”
Ma ma lại liếc mắt một cái nhìn La Nghi Liên, nghĩ rằng quả
nhiên là tính tình khác nhau. Xem lục tiểu thư này, tuổi tuy rằng nhỏ, nhưng
tính tình âm trầm. Ngồi nửa ngày trên ghế con, tư thế không thay đổi.
Bà không khỏi cảm thán, nếu là đích nữ, chỉ sợ ngày sau đại
loạn.
La Nghi Tú có chút phiền lòng, đi vài bước rồi tựa hồ nhớ tới
cái gì đó. Ghé sát trên tấm bình phong như con thằn lằn nghe bên trong nói chuyện.
Ma ma thấy được, kéo nàng xuống nói:
-“Ngũ tiểu thư, người
cũng không thể như vậy!.”
La Nghi Tú nói:
-“Ma ma, mặc kệ ta, ta
muốn biết tỷ tỷ cùng Nghi Ninh kết quả như thế nào?”
Ngoại viện lại sáng lên một đoàn ánh nến. Là có người đốt
đèn lồng đi lại, đám người đến gần, thì ra là La Thành Chương cùng Kiều di
nương.
Hai gã sai vặt chống đèn lồng giấy, theo sau còn rất nhiều
nha đầu bà tử.
La Thành Chương về nhà nghe nói Lâm Hải Như bị La lão thái
thái kêu đi, trời tối cũng chưa trở về, nói vậy hẳn là đại sự.
Nay đại ca làm quan ở kinh thành, trong nhà chỉ còn có hắn
làm trụ cột, nếu thật sự là đại sự, ông phải đến xem.
Kiều di nương cũng muốn biết kết quả như thế nào, Liên nhi
cũng trễ như vậy mà chưa trở về. Phái bà tử đến hỏi thăm, cái gì đều không biết,
bà liền cùng La Thành Chương đến thăm.
Ma ma nhìn thấy nhị gia đi đến, kéo La Nghi Tú nói:
-“Ngũ tiểu thư, nhị
gia đến! Người mau lại đây, đừng nghe lén nữa...”
La Nghi Tú mới quay đầu lại, nhìn thấy nhị thúc cùng Kiều di
nương đang nhìn nàng.
Nàng mới thoải mái tỏ vẻ đoan chính, dường như không có việc
gì kêu lớn:
-“Nhị thúc…”
La Nghi Liên đứng lên kêu phụ thân cùng Kiều di nương.
La Thành Chương vuốt cằm, nhìn bốn phía.
Ma ma hầu hạ La Nghi Tú tư lịch già nhất, nói chuyện cũng có
thể tin tưởng. Liền hỏi bà ta:
-“Ngươi có biết chuyện
gì đang xảy ra không?”
Ma ma tỏ vẻ khó xử, không biết nên nói như thế nào mới tốt.
La Nghi Liên liền đứng lên, ủy khuất nói:
-“Con cũng không có
nghe hết mọi việc, dường như... Thất muội muội cùng tứ tỷ có tranh chấp, tổ mẫu
đang răn dạy tứ tỷ tỷ, cái khác thì không rõ.”
La Thành Chương theo bản năng nhíu mày, nếu trước đây hắn
nghe nói Nghi Ninh cùng người khác có tranh chấp, không cần suy nghĩ chỉ biết
khẳng định là Nghi Ninh gây rắc rối trước.
Nhưng lần trước mới oan uổng nàng, tìm nhiều đồ chơi mới dỗ
được Nghi Ninh miễn cưỡng nguyện ý nói chuyện với ông. Hay là làm rõ ràng trước
rồi mới nói.
Kiều di nương nhu hòa nói:
-“Nhị gia, đã thương
nghị lâu như vậy, nói vậy cũng là chuyện quan trọng. Ngài vẫn nên đi nhìn một
cái cho thỏa đáng.”
Bà tử canh giữ ở cửa lại khuất thân, từ chối:
-“Lão thái thái có lệnh,
nếu không phải lão nhân gia cho phép, quyết không thể vào đi.”
La Thành Chương trong lòng lại hồ nghi, tìm ghế ngồi xuống
chờ ở bên ngoài.
Trong phòng thắp nến, mặt La lão thái thái dưới ánh nến có vẻ
mơ hồ rất nhiều. Bà thấp giọng nói:
-“Ngươi cũng biết việc
này nếu thật sự truyền ra ngoài, sẽ có hậu quả gì chứ?”
La Nghi Ngọc buông đầu xuống, cắn môi nói:
-“Thà làm ngọc vỡ còn
hơn làm ngói lành, nếu bị bại lộ, Nghi Ngọc sẽ tự tử, quyết không liên lụy La
gia.”
La lão thái thái ngữ khí nhẹ nhàng:
-“Ngươi cho là chết
thì xong rồi, chết sẽ không liên lụy La gia. Ngươi còn có muội muội tốt như vậy,
ngươi có nghĩ tới muội muội ngươi làm sao bây giờ? Là phải gả đi nơi xa khác,
hay là lưu ở nhà cả đời bị người bàn tán!”
Thanh âm bà đột nhiên sắc bén,
-“Đây là kết quả ngươi
muốn? Tự tử? Mẫu thân tỷ muội cũng không cần để ý?”
La Nghi Ngọc bả vai run run, khóc không thành tiếng. Rốt cục
khóc ngã vào trong lòng Trần thị.
Nghi Ninh không thể không bội phục La lão thái thái, quả
nhiên gừng càng già càng cay.
Đối với tính cách Nghi Ngọc như vậy, khuyên răn là không cần
dùng, phải dọa nạt nàng ta, thật sự đã dọa nàng ta sợ hãi.
Từ ma ma lại rót trà cho La lão thái thái, La lão thái thái
mới nói tiếp:
-“Ngươi có biết việc
này là ai nói với ta không? Vừa tiến đến đã không phân tốt xấu liền chỉ trích
muội muội ngươi. Đó là sau khi Trình nhị công tử đi, hai nha đầu hầu hạ hắn
nói.”
-“Hai nha đầu kia đã sớm
phát hiện manh mối, ngươi cho là ngươi lấy tay che trời, không có người biết
sao?”
Trần thị nghe đến đó, vội vàng ngẩng đầu muốn hỏi, La lão
thái thái khoát tay chặn lại:
-“Vài nha đầu đã bán
ra khỏi phủ, đến chết sẽ không đến nơi này nữa. Không cần nói nữa...”
Trần thị vội nói:
-“Tạ ân lão phu nhân.”
Ôm Nghi Ngọc dập đầu với La lão thái thái.
La lão thái thái hít một hơi thật sâu, chỉ chỉ ngoài cửa:
-“Đi đem nhị gia, còn
có hai tỷ muội kia tiến vào.”
Từ ma ma đi ra, chỉ chốc lát sau La Thành Chương cùng La
Nghi Tú, La Nghi Liên đi vào.
La lão thái thái lại chỉ chỉ mặt đất, thản nhiên nói:
-“Nghi Ninh, đi quỳ...”
Nghi Ninh ngẩng đầu, nhìn thần sắc La lão thái thái phi thường
bình tĩnh.
Nàng tuy rằng không biết là vì sao, nhưng vẫn đi tới bên cạnh
La Nghi Ngọc, quỳ xuống.
La Thành Chương vừa tiến vào liền nhìn thấy Nghi Ninh quỳ xuống,
cũng cảm thấy có chút cổ quái.
Biết ngày thường La lão thái thái che chở La Nghi Ninh, hôm
nay lại không biết vì sao muốn phạt nàng quỳ. Chẳng lẽ thật sự là phạm sai lầm?
Hắn lập tức hỏi:
-“Mẫu thân, Nghi Ninh
lại phạm sai gì nữa sao?”
Nhìn phía bên cạnh, La Nghi Ngọc cùng đại tẩu khóc đáng
thương, nghĩ đến đại ca nhậm chức ở kinh thành, trong phủ chỉ còn ông. La Thành
Chương liền tiếp tục nói:
-“Nếu Nghi Ninh thật sự
có sai, người cũng không nên thiên vị nó... Công chính xử lý là được.”
La lão thái thái thực mỏi mệt, bà tiếp tục nói:
-“Ta hôm nay muốn công
chính xử lý, mới muốn Nghi Ninh cùng nhau phạt quỳ. Nghi Ninh, ta hiện tại hỏi
con, con sớm phát hiện chuyện của tứ tỷ, vì sao không nói với ta?”
************
No comments:
Post a Comment