Editor: Bé Muỗi
Beta: Đào Mai
Tuyết Chi thấy Nghi Ninh đột nhiên ngồi thẳng dậy, bộ dáng
đang suy ngẫm cái gì đấy, có chút nghi hoặc.
-“Tiểu thư người có
khát không? Tùng Chi có mang canh đậu xanh, nô tỳ mang cho người nhé...”
Nghi Ninh lắc đầu, nàng yên lặng nhìn chằm chằm hồ sen.
La Nghi Ngọc một tiểu cô nương, lấy nhiều lá sen như vậy làm
gì. Nàng đột nhiên nói:
-“Tuyết Chi ta cũng muốn
hoa sen, nhưng không cần tỷ hái cho ta. Ta thấy mấy nha đầu lúc nãy hái cũng rất
nhiều, chờ họ mang đến viện của tứ tỷ, tỷ đi xin họ một đóa cho ta nhé.”
Tuyết Chi không giải thích được Nghi Ninh muốn làm cái gì, cả
một hồ hoa sen không hái, đóa sen họ hái có cái gì khác chứ.
Nghi Ninh cũng không biết giải thích sao, nàng chỉ là nghi
ngờ thôi.
Nói xong, nàng đứng dậy phủi bụi trên người, nhìn La Nghi Tú
nói:
-“Ngũ tỷ, muội hơi mệt,
muội muốn về nghỉ. Chúng ta đi về nhanh đi.”
La Nghi Tú căn bản chưa chơi đã, trong tay ôm mấy đóa sen đi
tới. Còn oán giận Nghi Ninh:
-“Muội hiện giờ còn yếu
hơn mèo con.”
Nàng nhéo mặt Nghi Ninh,
-“Mặt trắng bệch, chắc
muội mệt lắm rồi.”
Nghi Ninh không biết hai người kia có quan hệ gì, nhưng nàng
lôi kéo tay La Nghi Tú trở về, vừa đi vừa nói chuyện:
-“Giữa trưa, bên muội
có làm xôi gà, muội còn chưa ăn nữa. Đi, đi qua chỗ muội, muội kêu phòng bếp
làm nóng lại, tỷ muội mình cùng ăn.”
La Nghi Tú cảm thấy Nghi Ninh keo kiệt, nhưng nghĩ đến món
xôi gà phòng bếp La lão thái thái làm là ngon nhất, nên tình tang theo Nghi
Ninh trở về.
Ở chỗ Nghi Ninh ăn gần nửa con gà, thêm hai chén canh đậu
xanh rồi mới trở về. [** Truyện đăng tại
https://www.audiotruyendaomai.com/ và Wattpad DaoMai161 **]
Lúc chạng vạng, Tuyết Chi mang đến cho Nghi Ninh một đóa hoa
sen kèm lá và đài.
La Thành Chương cùng Lâm Hải Như, Trần thị vội tới thỉnh an
vì nghe nói La lão thái thái bệnh cũ tái phát, họ đều ở bên ngoài hỏi thăm bệnh
tình của bà. Còn muốn thỉnh đại bá trong kinh thành về nhà.
Mọi người đang thương lượng sự tình, Nghi Ninh trở về thấy cửa
bị chặn lại.
Tuyết Chi phe phẩy quạt tròn cho nàng, nhìn Nghi Ninh cầm
đóa hoa sen đi qua đi lại, không nói gì hết. Có chút buồn cười hỏi:
-“Tiểu thư muốn xem
cái gì?”
Nghi Ninh nhìn nụ hoa thuận miệng nói:
-“Ngày mai học nữ hồng,
ta muốn thêu hoa này, bây giờ phải quan sát tận tường.”
Tùng Chi mang giá nến vào cho Nghi Ninh, phát hiện nàng đang
vạch từng cánh hoa, kinh hỉ nói:
-“Tiểu thư, hoa sen
này vừa mới nở, người vạch ra làm gì?”
Nghi Ninh im lặng không nói, bứt từng cánh hoa ném vào bồn
chân đồng bên cạnh, cuối cùng nàng cũng thấy một tờ giấy trong tâm hoa, quả
nhiên là có bí mật ẩn giấu bên trong.
Tuyết Chi hiếu kỳ nói:
-“Nô tỳ lúc nhận hoa
cũng không động vào, sao lại có tờ giấy bên trong?”
Nghi Ninh giở tờ giấy ra, trên mặt có hai câu thơ. “Xúc xắc
tinh tế ghép đậu đỏ, tinh tư nhập cốt chàng biết chăng?”*
(Chú thích: “Xúc xắc
tinh tế ghép đậu đỏ, tinh tư nhập cốt chàng biết chăng?”
Thời Đường, xúc xắc
thường được làm bằng xương hay sừng động vật, người ta đục lỗ rồi nhét kín đậu
đỏ ở bên trong để màu sắc thêm phần rõ nét, vì thế, từ trò chơi Trường hành dẫn
đến con xúc xắc (đầu tử), trên mặt xúc xắc có những chấm đỏ là hồng đậu nằm sâu
tận trong xương cốt, biểu thị tương tư khắc cốt ghi tâm của ta với người, người
có biết không? Người con gái muốn nhắc nhở bậc trượng phu của mình, khi người
chơi Trường hành dùng xúc xắc, mỗi một chấm đỏ trên xúc xắc đều là hồng đậu nhập
cốt, cũng là nỗi niềm tương tư ta dành cho người. Do đó, người nhất thiết không
thể lầm ngày trở về.)
Nghi Ninh trong lòng cười lạnh một tiếng.
Nàng chỉ đoán thôi, không nghĩ đến vị tứ tỷ này cái gì không
học, lại học theo trong hí kịch, tiểu thư cùng người khác truyền thơ. Cô ta
không sợ bị Trần thị đánh chết sao.
Việc này nếu truyền ra ngoài, đừng nói là La Nghi Ngọc, toàn
bộ cô nương của La gia đều bị liên lụy. Lá gan cô ta thật lớn.
Tùng Chi thấy biểu cảm nàng khác lạ, nhỏ giọng nói:
-“Tiểu thư, có gì
không ổn sao?”
Nghi Ninh đưa tờ giấy cho Tùng Chi nhìn, Tùng Chi cũng cơ
trí, rất nhanh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sắc mặt có chút trắng bệch:
-“Này là như thế nào.
Tứ tiểu thư quá hồ đồ, phủ chúng ta đã đính hôn với Lưu gia. Việc này nếu truyền
đi, người sẽ bị nàng liên lụy. Thất tiểu thư, chúng ta nói việc này với lão phu
nhân, người không thể gánh trách nhiệm này.”
Nghi Ninh nắm chặt tờ giấy đăm chiêu.
Khó ở chỗ nếu nàng đem chuyện này nói với La lão thái thái,
La Nghi Ngọc sau này sẽ oán trách nàng.
Nhưng nếu không nói cho La lão thái thái, dựa vào chuyện
Nghi Ngọc đang làm, ngày sau sẽ còn náo loạn đến cỡ nào nữa.
Nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói:
-“Trong phòng chỉ có
hai tỷ hầu hạ ta, tờ giấy này coi như chúng ta không thấy, hai tỷ cũng đừng nói
ra bên ngoài...”
Nàng nhìn về phía Tuyết Chi,
-“Tỷ cầm nến lại đây.”
Tuyết Chi thấy Nghi Ninh tuổi tuy nhỏ, nhưng vẻ mặt lại trấn
định. Hít một hơi thật sâu, xoay người đi lấy nến.
Ngọn lửa theo gió run run một chút, Nghi Ninh đem tờ giấy
tiêu hủy, Tùng Chi ở bên xem, Tuyết Chi lại lấy lư hương, Nghi Ninh đem tờ giấy
đốt sạch bỏ vào lư hương. Sau đó đậy nắp lại.
Tuyết Chi cũng có chút do dự:
-“Tiểu thư, việc này
chúng ta thật sự mặc kệ? Nếu ngày sau sự việc bại lộ...”
Danh dự La gia bị hủy, chính Nghi Ninh cũng khó có thể tránh
được bị liên lụy.
Nghi Ninh sợ hai người họ nghi ngờ một đứa nhỏ như nàng sao
có thể lo lắng nhiều đến như vậy. Cũng chỉ nói:
-“Nghi Ngọc tỷ tỷ vốn
bất hòa với ta, nếu ta nói việc này với tổ mẫu, chỉ sợ tỷ ấy cùng bá mẫu bất
mãn ta.”
Tuyết Chi vẫn còn chút lo lắng, nhưng mảnh giấy đã bị thiêu
hủy, còn gì để nói nữa.
Lúc này, bên ngoài có nha đầu đến thông truyền, nói La lão
thái thái kêu Nghi Ninh ra ngoài.
Tuyết Chi hầu hạ Nghi Ninh mang hài, rồi nắm tay nàng đi về
gian thứ, Trần thị đã rời đi, Lâm Hải Như cùng La Thành Chương còn ngồi lại nói
chuyện với La lão thái thái.
La Thành Chương thấy nàng đi ra, mỉm cười vẫy tay kêu nàng
qua:
-“Mi Mi nhi, phụ thân
mang cho con món quà, con xem có thích không?”
Từ sau chuyện vòng tay, La Thành Chương cảm thấy áy náy với
nàng, mấy ngày gần đây thường đưa cho nàng một ít đồ chơi, Nghi Ninh đều không
có nhận.
Nàng đau lòng là do tiểu Nghi Ninh thấy ủy khuất, chuyện đó
ngay cả nàng còn không chịu được, huống gì một đứa nhỏ bảy tuổi. Vị phụ thân
này mang lại cho nàng ấn tượng không tốt lắm.
Tuyết Chi nắm tay nàng đi qua, Nghi Ninh nhìn trong cái rổ
La Thành Chương mang đến, trong đó là một chú chó con, lớn hơn bàn tay chút xí,
lông trắng như tuyết hơi xoăn, đuôi dài hơn ngón út Nghi Ninh. Chồm lên khỏi rổ,
ngơ ngác, cực kỳ đáng yêu.
La Thành Chương dỗ dành nàng nói:
-“Đây là phụ thân nhờ
người mua đó, nghe nói trong kinh thành có nhiều người thích nuôi, con có muốn
nuôi không?”
Nghi Ninh mặt không biểu cảm nói:
-“Con đã nuôi rùa, sợ
không chăm sóc hết được.”
La lão thái thái cười cười, kêu Nghi Ninh đến bên người bà,
kéo nàng ôm vào lòng:
-“Mi nhi không cần,
con không cần miễn cưỡng nó.”
La Thành Chương tươi cười ngượng ngùng, chỉ có thể kêu hạ
nhân mang con chó đi.
Nghi Ninh biết La Thành Chương áy náy với mình, chẳng lẽ tùy
tiện đưa này đưa nọ thì tha thứ sao? Không có đơn giản như vậy.
Nghi Ninh tựa vào trong lòng lão thái thái, thấy Lâm Hải Như
tươi cười nhìn mình, nhẹ nhàng nói:
-“Phụ thân, con cũng
muốn có đệ đệ.”
La Thành Chương trong khoảng thời gian này đối xử vô cùng tốt
với nữ nhi, nghe vậy nói:
-“Hiên Ca nhi chính là
đệ đệ của con.”
-“Hiên Ca nhi không phải
đệ đệ của con, hắn là đệ đệ của lục tỷ.”
Nghi Ninh biết đồng ngôn vô kị (nghĩa là lời trẻ nhỏ
không cố kỵ), cũng không có người so đo với nàng, muốn nói gì là
nói.
Nàng hé môi, xiết chặt tay nhỏ bé nói:
-“Con muốn có đệ đệ,
không giống với Hiên Ca nhi đổ oan cho con...”
La Thành Chương ho một tiếng, ông hiểu ngay ý tứ của Nghi
Ninh.
Ông ngẩng đầu nhìn, La lão thái thái cùng Lâm Hải Như đều trầm
mặc không nói, ông liền chỉ nói:
-“Nghi Ninh, chuyện đệ
đệ này...”
Nghi Ninh đột nhiên cười nói,
-“Phụ thân, người cùng
mẫu thân sinh cho con một đệ đệ đi. Con có thể mang theo đệ đệ đi chơi khắp
nơi.”
Lâm Hải Như mới hiểu ý tứ của Nghi Ninh, dù bà không có ý
gì, khó tránh khỏi có chút đỏ mặt ngượng ngùng.
La lão thái tán đồng ý kiến của cháu gái,
-“Nghi Ninh nói đúng
đó. Vợ cả chi thứ hai không có con trai, nên cho Nghi Ninh một đệ đệ đi.”
Lâm Hải Như lại đỏ mặt, ngượng ngùng nói một câu:
-“Sau này bàn cũng
không muộn.”
Chỉ chốt lát sau cúi đầu cáo từ ra về.
Chờ hai vợ chồng đi rồi, La lão thái thái cười vỗ đầu cháu
gái:
-“Con đó, quỷ linh
tinh, về sau, nếu mẫu thân thật sinh đệ đệ, con cần phải chăm sóc phụ đó nha.”
Nghi Ninh cười tủm tỉm xác nhận.
Từ ma ma đỡ lão thái thái vào bên trong nghỉ ngơi.
Nghi Ninh cảm thấy căng thẳng, vừa thiêu mảnh giấy kia,
không biết bên trong còn mùi không...
Nàng đi vào nội thất, lại nhẹ nhàng thở ra, Tuyết Chi đã đốt
một lò bách hợp hương, trong phòng tràn ngập hương thơm, không ngửi thấy mùi
khác thường.
Nàng cùng Tuyết Chi nhìn nhau liếc mắt một cái, Tuyết Chi
tươi cười như không có gì xảy ra.
Nghi Ninh bắt đầu nhớ đến trưởng tỷ La Nghi Tuệ đã gả đến
kinh thành sinh ra tò mò, sao có thể nuôi dưỡng ra một nha đầu xuất sắc như vậy,
vị trưởng tỷ này thật bất phàm.
************
No comments:
Post a Comment