Edit: Hitsuji
Beta: Đào Mai
-“Nhị gia là hiểu lầm
thôi,” Trần thị nói, “Là Hiên ca nhi
lấy chơi vô ý làm vỡ, không phải Nghi Ninh làm.”
Kỳ thật Trần thị cũng có chút nghi ngờ, dù sao thì Hiên ca
nhi cũng còn nhỏ, làm sao có thể lấy được vòng châu ngọc bích này. Bởi vậy nói
xong mấy câu này rồi thôi không nói nữa.
La Thành Chương nhíu nhíu mày:
-“Thật à? Nghi Ninh,
chắc không phải con làm sai, còn định trốn tránh trách nhiệm... Hiên ca nhi còn
nhỏ, nó không hiểu chuyện.”
Nghi Ninh cười lạnh trong lòng, có phụ thân như thế, khó
trách Tiểu Nghi Ninh bị ép thành như vầy.
Nàng chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái, có lẽ do cảm
giác Tiểu Nghi Ninh luôn có mặt, một nỗi xúc động muốn khóc tràn ngập trong
lòng. Nghi Ninh nhỏ giọng nói:
-“Phụ thân đã không
tin con nói, vậy ngài cứ hỏi người khác đi, nữ nhi không còn gì để nói nữa.”
Tuyết Chi vội vàng ôm Hiên ca nhi đi qua, nàng cũng cảm thấy
ấm ức thay cho Nghi Ninh nhà mình. Uất ức nói:
-“Nhị gia đừng trách
Thất tiểu thư, việc này quả thực không liên quan Thất tiểu thư. Là Tiểu thiếu
gia làm rơi vỡ vòng ngọc bích. Bởi vậy nha đầu của Tiểu thiếu gia đã đi mời Lục
tiểu thư đến đây. Chẳng qua là Thất tiểu thư chúng ta ngủ trưa ở trong này,
nhìn thấy Tiểu thiếu gia khóc, còn bảo nô tì đi dỗ. Thật sự không liên quan tiểu
thư! Còn hạt ngọc bích rơi khắp nơi kia là do tiểu thư nhặt lên.”
Hiên ca nhi nghe đến đó, lại oa oa khóc lớn:
-“Hiên ca nhi không có
quăng bể đồ, Hiên ca nhi không làm! Là thất tỷ tỷ làm!”
La Thành Chương nghe được ấu tử nói như vậy, sắc mặt lại
không dễ nhìn, ngữ khí cũng trầm hơn:
-“Vậy sao Hiên ca nhi
lại nói như thế!”
Trần thị thấy việc đến nước này, tự biết là ai làm rơi vỡ
cũng không còn quan trọng nữa, La Thành Chương muốn truy cứu trách nhiệm, đến
lúc đó đừng có khiến cho hai nhà đều xa lạ. Vội vàng khuyên nhủ:
-“Nhị gia, vẫn là bỏ
qua đi, cùng lắm chỉ là một vòng ngọc bích mà thôi. Nhìn xem hỏi đến Hiên ca
nhi cũng khóc.”
Nghi Ninh khẽ nắm tay nhỏ bé lại, nghe tiếng khóc the thé của
đứa nhỏ kia, trong lòng rất không thoải mái.
Lâm Hải Như đến kéo ôm Nghi Ninh vào trong ngực, vừa nhìn vừa
nói với La Thành Chương:
-“Lão gia, Nghi Ninh
đã từng nghịch ngợm một chút. Nhưng có khi nào lão gia thấy nàng từng nói dối?
Nghi Ninh trước giờ đều không thèm nói dối. Ngài không tin nàng nhưng ta tin,
ta biết Mi Mi nhi sẽ không nói dối...”
Nghi Ninh rõ ràng làm người hai kiếp, ngay từ đầu nàng cũng
không khó chịu lắm, nhưng nghe lời Lâm Hải Như nói lại thấy mũi xót xót.
Vị kế mẫu này của Tiểu Nghi Ninh á, tuy rằng không thông
minh, nhưng lại thật tâm tốt với nàng.
Nàng kéo ống tay áo của Lâm Hải Như, nhếch môi. Nay vô luận
nàng nói cái gì, luôn bị nghi ngờ là khi dễ đệ đệ, nàng không thể tùy tiện nói
chuyện.
Lúc này Tùng Chi mời được La Nghi Tú đến, ngay sau đó thì đại
a đầu của Hiên ca nhi cũng đưa La Nghi Liên sang.
La Nghi Tú vừa đi tới liền nghe mấy câu này, nàng lập tức cười
lạnh nói:
-“Vừa rồi không cho
Hiên ca nhi vòng tay ngọc bích đó nó liền khóc náo loạn. Ta cũng không cho nó,
sau khi ra ngoài mới phát hiện mình còn để trên bàn trà. Chắc là ai lấy cho
Hiên ca nhi chơi, để nó làm rơi vỡ rồi.”
-“Ai dám oan uổng Nghi
Ninh! Hiên ca nhi bình thường do Kiều di nương nuôi, muốn cái gì có cái đó, nó
làm vỡ đồ còn ít sao?”
La Nghi Liên vừa thấy thế này liền mặt mày tái nhợt, vừa rồi
nàng thấy cái vòng đó trên chiếc bàn con, Hiên ca nhi lại muốn, nàng tùy tay
nên lấy cho.
Nào ngờ được thứ này thế mà quý trọng như vậy!
Nhưng nghe La Nghi Tú nói bản thân đệ đệ như vậy, nàng làm
sao có thể mặc kệ. Lúc này liền nhu hòa nói:
-“Ngũ tỷ tỷ, dù sao
Hiên ca nhi cũng còn nhỏ, nó không hiểu chuyện, tỷ cũng không nên trách móc nó
nặng nề.”
La Nghi Tú lại khinh thường:
-“Không hiểu chuyện?
Nó mới ba tuổi đầu liền dám nói dối vu oan Nghi Ninh! Vừa rồi lúc đại a đầu của
nó đến mời ngươi, đã nói với ngươi cái gì rồi! Có phải nói nó tự tay quăng vỡ
vòng ngọc hay không! Ta còn muốn hỏi ngươi đây, ta đã nói thứ này quý trọng,
ngươi còn dám lấy cho nó chơi?”
Trần Lan vội túm La Nghi Tú trở về, mắng nàng:
-“Sao con có thể nói
như vậy!”
La Nghi Tú nhìn thấy Nghi Ninh bởi vì nàng mà chịu oan ức,
hai mắt bản thân cũng đỏ cả lên, cứng đầu nói tiếp:
-“Con cứ nói, nó còn
nhỏ tuổi thì như thế nào? Tuổi còn nhỏ sẽ tha cho nó sao? Tuổi còn nhỏ sẽ mặc kệ
nó nói dối!”
La Thành Chương nghe đến đó, vội vàng nói với Trần Lan:
-“Đại tẩu, đừng cản
Nghi Tú, nàng nói đúng.”
Ông lập tức kêu đại a đầu vừa rồi hầu hạ Hiên ca nhi đến trước
mặt, hỏi:
-“Ngươi nói thật đi,
là Hiên ca nhi quăng vỡ đồ?”
Đại a đầu sợ tới mức giọng nói khô ráp, run run đáp:
-“Là... Là Tiểu thiếu
gia làm rơi, Tiểu thiếu gia sợ khóc. Thất tiểu thư... Thất tiểu thư kêu Tuyết
Chi tỷ tỷ đến dỗ Tiểu thiếu gia đừng khóc nữa, nô tì phải đi mời Lục tiểu thư đến.”
La Thành Chương hít một hơi thật sâu, sắc mặt càng khó coi.
Làm rơi vỡ đồ là chuyện nhỏ, một chuỗi vòng ngọc bích, quý đến
thế nào cũng không phải không có.
Đều ông không thể chấp nhận là Hiên ca nhi nói dối! Nó mới
ba tuổi đầu, thế mà dám nói dối!
Ông kéo Hiên ca nhi đang khóc không ngừng, để nó đứng ngay
ngắn, trầm giọng hỏi:
-“Có phải con làm rơi
hay không? Nếu con lại nói dối, ta sẽ phạt con.”
Hiên ca nhi ấm ức khóc không ngừng:
-“Phụ thân, Hiên ca
nhi sợ! Hiên ca nhi sợ mà, Hiên ca nhi không làm bể...”
La Nghi Liên nhìn đệ đệ khóc thành như vậy, đau lòng quỳ xuống
cầu xin:
-“Phụ thân, Hiên ca
nhi còn nhỏ tuổi, nó không hiểu chuyện a!”
La Thành Chương lần này không động đậy, nói dối là chuyện lớn.
Ba tuổi cũng xem như lớn rồi, cũng nên phân biệt tốt xấu, hơn nữa Hiên ca nhi
còn là nam hài. Ông ngồi xuống lạnh lùng quát:
-“Con không chăm sóc tốt
cho đệ đệ, bản thân cũng có trách nhiệm. Đứng lên! Đừng có hơi một tí là quỳ.”
Nghi Liên lại khóc thật thương tâm, thân mình suy nhược lết
lết tới.
La Thành Chương không đành lòng, quay đầu lại nhìn tiểu nữ
nhi cũng đứng bên cạnh nhìn mình, hai mắt tròn quật cường, vành mắt đỏ ửng,
nhưng nước mắt lại không rơi lấy một giọt.
Nháy mắt ông liền cảm thấy trong lòng bị đâm một cái.
Đã nhận hết oan uổng, khóc cũng không khóc một tiếng.
Lòng ông lạnh hơn chút, chỉ nha đầu bên cạnh nói:
-“Nâng Lục tiểu thư dậy,
còn có Hiên ca nhi nữa, mang về chỗ Kiều di nương trước cho ta, không cần tiếp
tục ở trong này mất mặt xấu hổ. Chờ ta về lại phạt!”
La lão thái thái giờ phút này vừa đến, mới nãy có tiểu nha đầu
cơ trí đi báo cho bà.
Bà bước vào rồi sắc mặt âm trầm, tất cả mọi người hành lễ với
bà.
La lão thái thái đi đến trước mặt La Thành Chương, lạnh lùng
nhìn ông một cái.
Nghĩ đến Lưu phu nhân còn đang chờ, lại tiếp tục xào xáo
không hay, hít sâu một hơi mới nói:
-“Giờ con lại hồ đồ,
được rồi, chuyện gì ta cũng không hỏi. Tuyết Chi, ngươi đưa Mi nhi về. Ta ra
ngoài tiễn Lưu phu nhân sẽ quay lại.”
Hai mắt Tuyết Chi hàm chứa lệ quang, lại đi đến trước mặt La
Thành Chương, hành lễ và nói:
-“Nô tì hầu hạ tiểu
thư năm năm, luôn luôn biết tiểu thư kỳ thật rất ngoan. Hơn nữa từ sau khi Tiểu
thư khỏi bệnh, càng biết chuyện nghe lời, nô tì thấy cũng cao hứng. Lại không
ngờ Nhị gia còn hoài nghi tiểu thư vậy... Nô tì thật sự khó chịu, rõ ràng tiểu
thư nghe lời như vậy.”
La Thành Chương im lặng, sau đó càng áy náy, loại áy náy này
cơ hồ bao phủ cả người ông. Ông vươn tay muốn ôm Nghi Ninh, dỗ dành nàng:
-“Nghi Ninh, phụ thân
đưa con về nhé. Đến, phụ thân ôm con.”
Nghi Ninh quay đầu, rốt cuộc thì ấm ức thuộc về Tiểu Nghi
Ninh áp chế không nổi, nước mắt trào ra như vỡ đê.
Nàng xoay người ôm chặt Lâm Hải Như, khóc không thở nổi:
-“Phụ thân không tốt…,
con không cần Phụ thân ôm... Ta không cần Phụ thân...”
Nàng khóc thút thít đứt quãng.
Động tác Tiểu nữ nhi mâu thuẫn khiến La Thành Chương hoàn
toàn ngẩn ra, trong lòng đau đớn.
Ánh mắt Tiểu nữ nhi nhìn bản thân, rõ ràng tràn ngập bi
thương và không tin tưởng. Mâu thuẫn như thế, thậm chí cũng không cần ông bế...
-“Mi Mi...” Giọng
La Thành Chương trầm xuống, gần như sa sút, “Con, con...”
-“Lão gia, thiếp muốn
đưa Mi Mi trở về.”
Lâm Hải Như cố nén đau lòng nói, bà ôm chặt Nghi Ninh hơn nữa,
cũng không quay đầu lại đi thẳng ra phòng khách.
Đám người Tuyết Chi lập tức theo sau, không một người nào
nhìn La Thành Chương.
************
No comments:
Post a Comment